Seoul ngồi đợi
chuyến bay
Bồi hồi nghe
được đắng cay thơ người
Sao mà mắt lại
kém tươi?
Sao mà môi
héo nụ cười buồn tênh?
Hồn như chao
sóng dập dềnh
Một mình lẻ
bước lạc miền phù hoa
Ngậm ngùi nhớ
chốn quê nhà
Giờ đây chẳng
biết mặn mà còn chăng?
Chia tay bát
có hứa rằng
Bát sẽ
chuyên cần vun vén vườn thơ
Quyện vần nhả
chữ đợi chờ
Tan hết mây
mờ lục sẽ về thăm
Vậy mà giờ lại
trách thầm
Trách rằng…rằng…
kẻ vô tâm, vô tình
Lục bát như
bóng với hình
Sao người lại
nỡ lãng quên hở người?
Dù ta trong
héo ngoài tươi
Vẫn không
quên được mười mươi cội nguồn
Thơ vần dào
dạt trào tuôn
Nhớ mãi khu
vườn thuở ấy sẻ chia
Đừng vì câu
chữ xa lìa
Mối duyên
tri kỷ sớm khuya bạn cùng
Hồn thơ rộng
biển dài sông
Vẫn luôn
chan chứa mặc giông bão về
Chiều đông
vơi bớt tái tê
Vơi cả não nề
xa cách bấy nay
Seoul còn một
chặng dài
Đêm thăm thẳm
quá…mong ngày nắng lên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét