30 tháng 1, 2018
29 tháng 1, 2018
HOÀNG HÔN HOÀI NIỆM
Con đường này đã bao lần em sóng bước bên anh
Sao giờ đây im lìm lặng ngắt?
Tại sỏi đá dỗi hờn ngoảnh mặt
Hay bởi vì tình đã phôi phai?
Chiều nghiêng nghiêng sợi nắng trượt dài
Tay muốn níu để ngày đừng qua vội
Em sợ vô cùng mảng tối
Che mất hàng cây chẳng thấy góc trời
Hoa lộc vừng theo gió nhẹ rơi rơi
Tấm thảm hồng mơ màng thời cổ tích
Hai đứa ngồi ngắm hoa dưới trời chiều tĩnh mịch
Thật bình yên!...Hạnh phúc ngập tràn!
Gió từ bờ sông khe khẽ mơn man
Tóc em rối tung… mười ngón tay anh dịu dàng làm lược chải
Anh đọc em nghe bài thơ tình khắc khoải
Ấm áp bờ vai anh vững chãi bên mình
Hoa lộc vừng thắp lửa sáng lung linh
Buổi hoàng hôn em ngồi nhìn tan tác
Anh là cánh chim trời lẩn khuất
Để em buồn nhớ một thuở đón đưa
Giữa đông rồi trời vẫn còn mưa
Hay nước mắt làm mặt gương nhòe nhoẹt?
Chút hơi bấc tăng thêm phần giá rét
Bước trở về nghe hụt hẫng gì đâu!
Hạt mưa rơi cho áo mỏng hóa nhàu
Không còn ai che cho em khỏi ướt
Hoài niệm xưa tràn đầy ngăn ký ức
Em một mình tủi phận khóc bơ vơ
27 tháng 1, 2018
CHUYỆN CUỐI NĂM
Cuối năm ngồi tính sổ
Được mất gì năm qua?
Ngoài sân nắng rực rỡ
Lung linh ngàn đóa hoa
Cuối năm ngồi trầm mặc
Nghĩ đời mình đa đoan
Con tim chừng quay quắt
Giọt đắng rơi bẽ bàng
Cuối năm ngồi suy ngẫm
Thời gian quá vô tình
Vườn xưa sầu ảm đạm
Song thưa buồn lặng thinh
Cuối năm ngồi chong mắt
Ngẫm hai chữ vô thường
Hình bóng nào lẩn khuất
Nhạt nhòa tiếng yêu thương
Cuối năm ngồi sám hối
Tâm vọng tưởng ê chề
Kinh Bát Nhã mở lối
Xa lìa cõi đắm mê
26 tháng 1, 2018
THẢNG THỐT NỬA ĐÊM
Nửa đêm thảng thốt đi tìm
Chút dư ảnh… của êm đềm ngày xưa
Nguyệt mờ tựa bức rèm thưa
Gió vờn nhánh liễu đung đưa ngỡ ngàng
Chỉ là một giấc mơ hoang
Thiên hà vời vợi thênh thang ngõ hồn
Tro tàn để lại khói sương
Hoa tàn còn giữ thơm hương cuối mùa?
Tội tình hai chữ thiệt thua
Cuộc vô thường ấy có chừa phần riêng?
Nửa đêm thổn thức lệ viền
Mơ chi hình bóng con thuyền đã xa!
LÃNG ĐÃNG BUỔI CUỐI ĐÔNG
Lâu lắm rồi chẳng về lại Hải Châu
Còn ai đâu mà thăm mà hỏi
Còn ai đâu mà chờ mà đợi
Người đã xa… xa cách nghìn trùng!
Nhớ ngày xưa hạnh phúc vô cùng
Có những chiều lang thang dạo phố
Đi dưới màn mưa tay trong tay bỡ ngỡ
Anh kể em nghe ước vọng trong đời
Muốn dắt em vượt biển rộng trùng khơi
Bỏ tất cả những xa hoa phù phiếm
Anh sẽ xây cho em ngôi nhà màu tím
Em tung tăng cùng với vần thơ…
Có ai ngờ… nghiệt ngã… có ai ngờ?
Anh ra đi chưa kịp câu từ giã
Bỏ em lại bên đời đầy xa lạ
Nỗi chán chường ngày tháng mãi đeo mang
Tiếng chim ca trên vòm lá bàng hoàng
Mùa Xuân đến lao xao vườn cổ tích
Em chợt nhớ… hình bóng anh mờ mịt
Lãng đãng về trong nghi ngút khói hương
Cầu mong anh yên nghỉ chốn thiên đường
Sáng cuối đông chợt thấy lòng quạnh vắng
Thoảng bên tai lời anh như văng vẳng
Lẫn sóng ngầm của một thuở Melbourne…
24 tháng 1, 2018
NHẶT ĐƯỢC TỨ THƠ RƠI
Ngang lối mòn nhặt được tứ thơ rơi
Nằm lặng im giữa um tùm cỏ dại
Tiếng thút thít gõ vào hồn tê tái
Hờn trách chi sao nói chẳng nên lời?
Ngẩn ngơ sầu con chữ khóc chơi vơi
Đã xa rồi ngày hồng xưa kỷ niệm
Khoảng bình yên giờ mãi hoài tìm kiếm
Từng đêm dài mộng mị suốt canh thâu
Đếm nhọc nhằn qua mấy cuộc bể dâu
Để lạc loài ngắm màu trăng vụn vỡ
Người đã quên lần gặp đầu bỡ ngỡ
Buổi thu tàn òa vỡ mộng tri âm
Thời gian trôi… thơ vẫn sống âm thầm
Cùng gió mây… cùng lao xao hoa lá
Mặc biển khơi gầm gào cơn sóng cả
Mượn bút nghiên dệt khúc hát bốn mùa
23 tháng 1, 2018
Ở MỘT GÓC NGÃ TƯ
Đứng ngập ngừng ở một góc ngã tư
Ngọn đèn báo chập chờn vàng xanh đỏ
Ta ngẩn ngơ nhìn rộn ràng xe cộ
Quay hướng nào để tìm lại bình an?
Chân tự dưng rệu rã đến ngỡ ngàng
Những tình thân lâu lắm rồi mất biệt
Có những lúc trượt dài trong nuối tiếc
Một khoảng trời da diết nhớ xa xôi
Tháng Chạp loay hoay nỗi chán không rời
Bao ngổn ngang quẩn quanh đời trĩu nặng
Đèn vàng bật lên nghe chừng văng vẳng
Phía bên đường tiếng gọi rất thân quen
Tay vẫy tay… ngơ ngác nụ cười hiền
Trong vô thức chân vội vàng lê bước
Chẳng chút bâng khuâng …
mặc kệ dòng xuôi ngược…
Phút xôn xao… hạnh phúc chợt theo về…
KHẮC KHOẢI NỬA KHUYA
Nửa khuya tiếng dế nỉ non
Giấc ngủ mỏi mòn tìm kiếm
Đâu rồi ngày xưa kỷ niệm?
Đâu rồi sắc tím màu mây?
Nửa khuya nghe mắt cay cay
Gió đậu bờ vai tê tái
Tội nghiệp hồn thơ khắc khoải
Để đêm… đêm mãi mong chờ…
Nửa khuya hồn phách dật dờ
Tựa cửa thẩn thơ trông ngóng
Đêm đen mịt mờ vô vọng
Soi gương hình bóng nhạt nhòa
Nửa khuya văng vẳng khúc ca
Giọng nghe diết da não nuột
Ốc đảo nhẹ bàn chân bước
Dòng sông phía trước mơ màng…22 tháng 1, 2018
LỤC BÁT GIAO MÙA
Thu vừa từ tạ ra đi
Tội cho lục bát ướt mi não lòng
Đừng qua lối ấy chợ đông
Để tan tác khúc tơ đồng ngổn ngang
Tiếc câu son sắt đá vàng
Nửa đêm nguyệt tận ngỡ ngàng trao nhau
Dây trầu lạ lẫm buồng cau
Vôi nồng nhạt nhẽo sắc màu tàn phai
Giao mùa sao lắm u hoài
Mang câu sáu tám ra ngoài sân phơi
Lục bát à… lục bát ơi…
Tung tăng xuống phố ngắm trời ngắm mây
Vui cùng nội cỏ ngàn cây
Áo hoa liếc mắt đưa mày ngẩn ngơ…NIỀM VUI NHO NHỎ!
Xuân 2017, cô bạn thân từ Mỹ ghé nhà tặng quà và chúc Tết. Quà gồm chocolat, kẹo bánh và một tấm lịch HOA (ai đó đã tặng cô ấy). Mình hết sức bất ngờ khi ngay trang đầu của lịch có đăng khổ thơ Xuân của mình viết từ mấy năm trước. Thật lạ lùng khi họ sử dụng thơ mình cho việc mua bán và không hỏi qua tác giả. Nhưng vẫn còn may là họ còn nhớ tên họ của mình. Thôi kệ chứ biết nói gì đây?
Mới sáng hôm qua, thầy giáo cũ dạy môn Giáo dục Cộng đồng từ hồi Sư Phạm phone báo cho biết trong tờ Tuổi Trẻ chủ nhật 21/01/2018 có trích đăng bài thơ viết về tháng Chạp của mình. Thật xúc động! Mình chạy ngay ra sạp báo bên đường tìm bài viết LẠ VÔ CÙNG THÁNG CHẠP của tác giả Lê Văn Nghĩa. Đây rồi! Bài thơ trích của nhà thơ Bùi Giáng , nhà thơ Hoàng Thanh Tâm và Đỗ Mỹ Loan. Suốt chiều hôm chủ nhật, mình nhận rất nhiều cú điện thoại của bạn bè xa gần chia sẻ niềm vui nho nhỏ ấy. Cảm thấy may mắn thêm lần thứ hai là tác giả bài viết ấy vẫn còn nhớ cho tên mình trong dấu ngoặc đơn...
NỬA CÂU THƠ AI RỚT
Ngang đường mòn lối cỏ ướt hơi sương
Ta nhặt được nửa câu thơ ai rớt
Khẽ cúi xuống tránh vũng lầy trơn trợt
Hạnh phúc về bất chợt tiếng reo vang
Bao tháng năm lạc lõng giữa hoang tàn
Cơn hạn hán làm cạn khô cảm xúc
Tội con chữ buồn thiu hờn giấy mực
Giấu mặt nằm đờ đẫn dưới trời xanh
Nửa câu thơ như khúc nhạc dỗ dành
Ru hồn ta tìm về bờ bến cũ
Có lau lách bình yên thời quá khứ
Có lục bình tím ngát nỗi nhớ nhung
Bóng thời gian chìm khuất với muôn trùng
Thoảng đâu đây chập chờn cơn mộng ảo
Nửa câu thơ xóa tan niềm đau đáu
Nghe hơi xuân len lén bước qua thềm…21 tháng 1, 2018
CHỦ NHẬT BUỒN
Chủ nhật buồn hiu suốt cả ngày
Vòm trời xám xịt lẫn màu mây
Tứ thơ chờ mãi sao biền biệt
Con chữ trầm tư ủ rũ đầy
Chim hót gọi ai giọng não phiền
Mặt trời hờn dỗi cũng nằm im
Trên cao sợi nắng còn ươm mộng
Hoa lá rưng rưng giọt lệ viền
Tầm tã mưa rơi trắng phố phường
Bên thềm ngồi ngắm sợi tơ vương
Chợt thèm xuống phố chiều đông muộn
Đếm bước lang thang giấu chán chường
NỤ CƯỜI TÌM LẠI
Sáng nay
rớt sợi tơ vàng
Xôn xao trời đất
ngập tràn yêu thương
Đã xa
mấy nẻo chán chường
Tàn đông
dệt khúc vấn vương
cuối mùa
Thả trôi
sân hận
hơn thua
Nghe
tâm thanh thản
mới vừa tái sinh
Soi gương…
có phải bóng mình?
Nụ cười tìm lại
yên bình hồn thơ!
20 tháng 1, 2018
HOÀI NIỆM GIỮA KHUYA
Khuya,
hoài niệm chợt theo về
Nghe con dế gáy não nề thâu đêm
Vườn xưa một thuở êm đềm
Rộn ràng lau lách cỏ mềm vướng chân
Cùng nhau nhả chữ buông vần
Nào đâu day dứt ngại ngần giấc thu
Ca dao dịu ngọt lời ru
Tưởng trăm năm… khúc tương tư thắm tình
Dè đâu cõi mộng phiêu linh
Bên đời hiu quạnh bóng hình ngẩn ngơ
Khuya,
mòn mỏi thức đợi chờ
Giữa đêm nguyệt tận mịt mờ dáng aiNGANG QUA DÂU BỂ
Đã song hành từ vạn nẻo ngược xuôi
Cũng lắm khi phải trèo đèo vượt suối
Đường thiên lý trên dặm dài rong ruổi
Cùng túi thơ, mấy con chữ rộn ràng
Mặc kệ đời đầy ghềnh thác gian nan
Ly cà phê sẻ chia từng giọt đắng
Vẫn thầm nhắc câu gừng cay muối mặn
Sợi tơ vương một thuở chẳng phai nhòa
Giữa biển đời lấp loáng ánh phù hoa
Dễ lạc nhau trước muôn ngàn lối rẽ
Hãy vững tin bước ngang qua dâu bể
Mượn vần thơ trao cảm xúc vui buồn…
BUỒN... VUI...
Ta buồn… mượn vần thơ
Để trải niềm u uất
Trời buồn… mượn mây mờ
Giấu che cơn thổn thức
Ta buồn… chảy nước mắt
Giọt mằn mặn ướt mi
Trời buồn… mưa lất phất
Nghe như tiếng thầm thì
Ta buồn… buồn não nuột
Trời buồn… buồn chơi vơi
Thả nỗi buồn xuống nước
Ta vui… trời cũng vui!
19 tháng 1, 2018
NỬA KHUYA
Nửa khuya mưa bất chợt
Áo còn phơi ngoài mành
Bởi tính tình hời hợt
Hạnh phúc cầm mong manh
Nửa khuya bừng tỉnh giấc
Nghiệp dĩ hoài đa đoan
Để trở trăn quay quắt
Giấy bút sầu ngổn ngang
Nửa khuya nghe mưa đổ
Tim quặn thắt từng hồi
Lặng nhìn qua cửa sổ
Từng sợi buồn rơi rơi
Nửa khuya lời ai hát
Vọng âm từ xa xôi
Tứ thơ chìm đâu mất
Gà gáy sáng kia rồi!BÂNG KHUÂNG
Nắng vàng
rực rỡ bên song
Cơn mưa đã tạnh
cho lòng rộn vui
Cùng thơ
quên hết ngậm ngùi
Gieo vần
nhả chữ…
bồi hồi gió Xuân
Chợt nghe
hồn nhẹ lâng lâng
Áo hoa xuống phố
bâng khuâng
dấu hàiMƯA KHUYA
Giữa khuya
mưa
ghé qua nhà
Giọt thương
giọt nhớ
nghe
da diết buồn
Xòe tay
hứng
giọt mưa tuôn
Đêm sao đêm mãi
canh trường
ngẩn ngơ!18 tháng 1, 2018
MỪNG CÂU TƯƠNG NGỘ
Nghe chim khách gọi nhỏ to
Bỏ thơ lăn lóc chạy lo châm trà
Lâu rồi hổng thấy bậu qua
Buồng cau bụi chuối đoán già đoán non
Tri âm thuở ấy có còn?
Hay là phai nhạt sắt son một thời?
Lặng thinh chẳng thiết nói cười
Âm thầm ốc đảo chơi vơi muộn phiền
Con chữ than thở triền miên
Cứ thầm nhắc lại thần tiên tháng ngày
Thơ vần xướng họa mê say
Quên đi mọi nỗi đắng cay chán chường
Chiều đông mờ mịt mù sương
Bậu ghé thăm vườn rộn rã lá hoa
Cảm xúc bất chợt vỡ òa
Mừng câu tương ngộ đậm đà tình thân
CẢM XÚC TRONG ĐÊM
Đêm dịu dàng… như bản tình ca
Bên cánh cửa khép hờ ta ngồi đó
Thoảng đâu đây hương thơm lá cỏ
Gió vô tình ghé tựa bờ vai
Đêm thênh thang… nỗi nhớ trượt dài
Vẫn còn đây ngọt ngào bao kỷ niệm
Nào phải xa xôi tận chân trời góc biển
Quanh quẩn bên ta lặng lẽ không rời
Đêm nồng nàn… hồn bay bổng chơi vơi
Con chữ lao xao bốn bề tỉnh thức
Tứ thơ ùa về rộn ràng giấy bút
Mười ngón tay trơn níu ánh trăng vàng
Đêm mơ màng… cùng thơ vận lang thang…
16 tháng 1, 2018
NỖI NIỀM
Về ngang sông rộng
Thấy lòng ngẩn ngơ
Nỗi niềm lắng đọng
Trách chi hững hờ
Buồn hiu lau lách
Theo gió ngả nghiêng
Tiếng con chim khách
Trĩu nặng ưu phiền
Thuyền ai gõ nhịp
Từng đợt sóng xao
Trăng non ngủ thiếp
Trên ngọn trúc đào
Về ngang sông vắng
Một mình lẻ loi
Đêm sầu tĩnh lặng
Chợt nghe bồi hồi
14 tháng 1, 2018
CỨ DẶN VỚI LÒNG
Cứ dặn với lòng hãy lãng quên
Uy nghi thành quách lẫn cung đền
Trăm năm hay tận ngàn năm trước
Nuối tiếc làm gì để khổ thêm?
Cứ dặn với lòng hãy tránh xa
Những miền hư ảo chốn phù hoa
Chập chờn đen trắng tình phai nhạt
Huyễn hoặc mà chi giữa chánh tà?
Cứ dặn với lòng hãy tĩnh tâm
Bỏ buông sân hận với mê lầm
Ngày đêm ốc đảo lo thiền định
Mặc kệ nhân gian bãi sóng ngầm!
HỜN DỖI
Đợi hoài hổng thấy anh đâu
Áo lụa u sầu hờn dỗi
Hoàng hôn phủ đầy bóng tối
Cô đơn nhạn gọi tìm bầy
Tự dưng mắt xót mi cay
Giọt lệ cứ hoài tuôn chảy
Để cho đêm trường khắc khoải
Giấc ngủ chờ mãi không về
Mùa đông buốt giá tái tê
Sương tuyết bốn bề giăng kín
Giận anh khóc thôi chẳng nín
Bao nhiêu dự tính không thành
Em sẽ… sẽ trả thù anh!
Giấu biệt bức tranh mới vẽ
Có hình đôi chim se sẻ
Hạnh phúc như thể chúng mình
Mong cho mau đến bình minh
Thân quen bóng hình ai đó
Đứng trước hiên nhà lấp ló
Cành hoa hồng đỏ trên tay
Em mơ nắng rực rỡ ngày
Anh ghé tặng bài thơ mới
Bắt đền công em chờ đợi
Thay lời chuộc lỗi cùng em!
LANG THANG CHIỀU ĐÔNG
Lang thang tìm lại nụ cười
Vô tình một thời đánh mất
Tháng ngày khôn nguôi quay quắt
Vần thơ trầm mặc thâu canh
Nỗi sầu từng giọt long lanh
Nhớ về mong manh ký ức
Con tim mãi hoài day dứt
Bóng ai lẩn khuất nhạt
nhòa
Đâu rồi khúc hát dân ca
Ai ngồi ngân nga tình tự?
Bức tranh vẽ miền quá khứ
Ấm áp con chữ thăng hoa
Xa rồi!...Vời vợi cách xa!
Tất cả chỉ là hoài niệm
Bước chân ngu ngơ tìm kiếm
Khung trời mây tím nay đâu?
Nụ cười sẽ nhạt phai mau
Trải qua trăm dâu ngàn bể
Tủi hờn rưng rưng ngấn lệ
Chiều đông lặng lẽ bóng mình
13 tháng 1, 2018
QUYẾT!
Nghe trong
hừng hực đất trời
Chiêng khua
trống gióng
vẳng lời sử xanh
Lặng thinh
ngoảnh mặt sao đành
Vươn vai Phù Đổng
quyết
giành càn khôn!MÂY, GIÓ VÀ EM
Em nhìn ra cửa sổ
Mùa đông chẳng mặt trời
Áng mây mù loang lổ
Chầm chậm… chầm chậm trôi
Gió bấc ngang qua ngõ
Xô cửa bước vào nhà
Mắt xoe tròn bỡ ngỡ
Lạnh buốt cả thịt da
Nhẹ mơn man suối tóc
Tóc rối thêm ngượng ngùng
Mặt đỏ như quả gấc
Em cúi đầu rưng rưng
Mây đứng ngoài trêu chọc:
Bác Gió thiệt là kỳ!
Cô bé còn đi học
Sao đùa cợt làm chi?
Gió vội vàng xin lỗi
Rồi vẫy nhẹ tay chào
Quên cả cơn hờn dỗi
Má lúm… càng lúm sâu!
12 tháng 1, 2018
VỚI TAY CHẠM PHẢI BÓNG TÀ HUY XƯA
Hoàng hôn cho nắng nhạt màu
Chao nghiêng mấy sợi đậu vào vai em
Đâu rồi mười ngón êm đềm
Đã từng dệt khúc ru êm tháng ngày?
Tự dưng nghe mắt xót cay
Rưng rưng trước cuộc đổi thay vô thường
Thoảng đâu đây chút mùi hương
Ân tình một thuở vấn vương có còn?
Phím đàn ai gãy nỉ non
Nợ duyên khép lại sắt son phai nhòa
Tơ non khóc mảnh trăng già
Với tay chạm phải bóng tà huy xưaCHIỀU TÍM
Mây thật tím… chiều nay mây thật tím
Có bao giờ người nhớ lại ngày xưa?
Tôi và người đứng dưới cơn mưa
Áo lụa mỏng!… Ngại ngần chi hổng biết?
Nép vào nhau sượng sùng câu mắt liếc
Vòng tay người ấm áp quá thân thương
Tôi cứ mong cho dài mãi con đường
Thật hạnh phúc lời yêu vừa thổ lộ!
Mưa nhẹ bay… tay tìm tay bỡ ngỡ
Một khoảng trời… đầy ắp nỗi bình yên
Mắt long lanh ngân ngấn giọt lệ viền
Người trao tôi nụ cười hiền chân chất
Mối tình đầu giờ đã trôi đi mất
Như màu mây tím ngắt chợt phai nhòa
Hai tinh cầu giờ mãi mãi cách xa
Nơi phương ấy… người có còn chút nhớ?11 tháng 1, 2018
NẰM NGHE GIÓ HÁT
Nằm nghe gió hát
Giữa đêm mịt mùng
Một kiếp phiêu bạt
Nửa đời long đong
Ngước nhìn vời vợi
Thiên hà trên cao
Chập chờn sáng tối
Muôn vạn vì sao
Bấc se se lạnh
Hội ngộ đất trời
Thoảng lời buồn thánh
Vọng từ xa xôi
Nghe lời gió hát
Trĩu nặng u sầu
Nỗi niềm quay quắt
Ngập tràn canh thâu
Đêm dài vô tận
Mắt khuya mỏi mòn
Cuộc tình lận đận
Cuối mùa héo hon
GOM BUỒN THẢ XUỐNG SÔNG SÂU
Gom buồn
thả xuống sông sâu
Chiều đông gờn gợn
bên cầu
ngẩn ngơ
Ngắm nhìn
dòng nước lững lờ
Nghe cay khóe mắt
vần thơ trốn tìm
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>
Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.