Đến
Marseille chợt nhớ biển quê nhà
Cũng tấp nập
đoàn người trên bến cảng
Những chiếc
thuyền trở về ngày nắng rạng
Khoang lưới
đầy cá ánh bạc tươi ngon
Tính nhẩm
tay cũng đã bảy tháng tròn
Biển xác xơ oằn
mình trong chết chóc
Bao đau
thương, bao quãng đời khó nhọc
Để kết thành
vị mặn của trùng khơi
Nhớ quê
hương không nói được thành lời
Thời tuổi nhỏ
biển là niềm hạnh phúc
Rồi bỗng
dưng biển xanh màu hóa đục
Tiếng gầm
gào nổi sóng tận khơi xa
Ngắm
Marseille sao cảm xúc vỡ òa
Khoảng không
gian giờ xa lơ xa lắc
Nhớ quê nhà
để cay nồng khóe mắt
Màu biển
xanh giờ đã khuất nghìn trùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét