Bên ly cà phê đen… không đá… ít đường
Ngồi một mình nơi góc vườn cổ tích
Tự dưng nỗi nhớ ùa về day dứt
Chuyện ngày xưa như thác lũ dâng trào
Đâu đó tiếng người từ khoảng vắng lao xao
Đã từ lâu ta cuộn mình trốn chạy
Tội thơ vần cứ âu sầu khắc khoải
Tháng ngày dài câm nín ngắm phôi phai
Sỏi đá vô tri nên chẳng biết u hoài
Còn riêng ta mãi quắt quay trăn trở
Tội con tim yếu mềm trước mưa cuồng bão dữ
Tàn cuộc rồi… đành giả bộ vô tâm!
Buổi sáng nay hình với bóng âm thầm
Nếm giọt đắng không còn ai san sẻ
Đường tương lai gập ghềnh nhiều dâu bể
Bước nhọc nhằn gai nhọn cứa thịt da