31 tháng 8, 2019
CẢM NHẬN: BA MƯƠI NĂM NHỚ VỀ EM
ĐỌC VÀ CẢM NHẬN : “BA MƯƠI NĂM...NHỚ VỀ EM” CỦA HOÀNG THỊ LÃNG MÂY
Lời hứa đối với mọi người luôn là niềm ưu tư cần phải trả như một món nợ. Và lời hứa càng khắc khoải da diết bội phần hơn nữa khi đươc đưa ra trước linh thiêng người đã khuất. Một ngày chưa trả xong món nợ ân tình đó là một ngày tâm hồn họ bị cào xé dằn vặt. Ba mươi năm là cả một quãng thời gian rất dài ,và lê thê trong đó cùng nỗi dày vò khắc khoải với kỷ niệm và lời hứa trước linh thiêng đồng đội đã tích tụ tình cảm mãnh liệt cho tác giả Hoàng Thị Lãng Mây bật ra bài thơ :
Ba mươi năm…nhớ về em!
Một ngày tháng tư
Nắng vàng ủ lửa
Ghé Kongpong Cham
Như một lần đã hứa
Cùng em
Ba mươi năm em ngủ giấc êm đềm
Chẳng buồn phiền, lo toan, mặc cả
Ba mươi năm thời gian nhanh quá
Trở về đây
Lẩn khuất bóng hình xưa
Cánh rừng này mỗi sáng nắng chiều mưa
In dấu chân em cùng bao đồng đội
Những buổi hành quân cồn cào bụng đói
Hái trái gùi xanh nhai với lá rừng
Tạm no lòng giây phút dừng chân
Ba mươi năm chẳng biết đến bao lần
Nhớ thương em không ngăn dòng nước mắt
Máu em đổ dưới ngông cuồng đạn giặc
Xác thân em giờ trôi dạt tận nơi đâu?
Cánh rừng xưa thành đồng ruộng mỡ màu
Giặc tan rồi… đất hồi sinh trở lại
Hãy ngủ yên bên ngọt ngào hoa trái
Thanh thản lòng làm bạn với trăng sao
Ghé thăm em mà nước mắt tuôn trào
Ba mươi năm như mới vừa qua ngõ
Thắp nén nhang gởi theo ngàn hoa cỏ
Kongpong Cham…còn đó xác thân em…
Bài thơ tự do năm khổ, với độ dài mỗi câu và số câu trong mỗi khổ khác nhau như một giai điệu trầm tư trong lòng tác giả suốt bao năm nay mới bật thành lời bản nhạc. Bản nhạc thơ chất chứa bao nỗi niềm , da diết về kỷ niệm ,khắc khoải lời hứa từ con tim, cả những xót xa dằn vặt của người còn sống sau cuộc chiến...
Chiến tranh luôn gắn liền mất mát. Cuộc chiến dẫu qua thì những người tham chiến vẫn còn chiến đấu mãi với mất mát cả tâm hồn lẫn thể xác. Vết thương cơ thể có liền da nhưng vẫn âm thầm nhức buốt. Dẫu có ru đời sống tiếp thì tâm hồn vẫn có những khoảng trống mênh mông
Tác giả ru nhạc thơ như ru cuộc đời mình
Một ngày tháng tư
Nắng vàng ủ lửa
Ghé Kongpong Cham
Như một lần đã hứa
Cùng em
Khổ thơ như một điệu ru cho một thời máu lửa vẫn luôn âm thầm khắc khoải trong lòng tác giả mà "em" là đại diện. Hai nốt cuối " cùng em " chùng xuống khiến ta chơi vơi như rơi vào khoảng trống mênh mông trong lòng tác giả.
Bản nhạc thơ dẫn đi ở thì hiện tại. Tác giả đang tâm sự với lòng mà trong đó là em:
Ba mươi năm em ngủ giấc êm đềm
Chẳng buồn phiền, lo toan, mặc cả
Ba mươi năm thời gian nhanh quá
Trở về đây
Lẩn khuất bóng hình xưa
Giai điệu du dương khắc khoải như một lời tự sự , có phần lên cao ở cuối câu 3 " nhanh quá" để nhấn cho khổ thơ với niềm luyến tiếc thời gian trôi.
Em đối với tác giả như người thân ruột thịt ,là đồng đội ,là một phần máu thịt của chính người. Cách tác giả nói về em không như người đã khuất. Em vẫn ở đây với đủ đầy vụn vặt đời thường, chỉ bớt lo toan vì đang yên giấc ngủ.
Bản nhạc thơ tiếp đi vào những kỷ niệm một thời hào hùng của tác giả, những kỷ niệm rõ ràng như chưa từng phủ bụi thời gian ,dù là đã ba mươi năm đằng đẵng
Cánh rừng này mỗi sáng nắng chiều mưa
In dấu chân em cùng bao đồng đội
Những buổi hành quân cồn cào bụng đói
Hái trái gùi xanh nhai với lá rừng
Tạm no lòng giây phút dừng chân
Nhạc điệu bây giờ có phần rộn ràng hơn với nhịp đập của những kỷ niệm hành quân
Những ký ưc xưa ùa về trong lòng tác giả. Những kỷ niệm làm nửa đêm chợt bàng hoàng tỉnh giấc "ôm choàng hụt một vòng tay " những kỷ niệm luôn ám ảnh khiến giọng thơ thiết tha dạt dào . " những cánh rừng" những buổi hành quân ,trái gùi xanh,cồn cào bụng đói", những kỷ niệm một thời vất vả nhưng hào hùng.
Ba mươi năm chẳng biết đến bao lần
Nhớ thương em không ngăn dòng nước mắt
Máu em đổ dưới ngông cuồng đạn giặc
Xác thân em giờ trôi dạt tận nơi đâu?
Khắc khoải...và khắc khoải . Khổ thơ này đớn đau khắc khoải nhất trong toàn bài. Là tất cả nỗi lòng tích tụ lại của tác giả. Là khúc hát bi thương, là tiếng thét thảng thốt trong đêm trường. Cuối khổ là câu hỏi tự cảm thán vẫn luôn ám ảnh trong lòng và tác giả biết rằng chẳng có câu trả lời "Xác thân em giờ trôi dạt tận nơi đâu?"
Nhạc điệu nhanh và mạnh như nhịp thở hổn hển dồn nén và bung bật bởi những kỷ niệm giờ chẳng thể nào khóa chặt
Cánh rừng xưa thành đồng ruộng mỡ màu
Giặc tan rồi… đất hồi sinh trở lại
Hãy ngủ yên bên ngọt ngào hoa trái
Thanh thản lòng làm bạn với trăng sao
Nhịp điệu chậm dần lại sau khi bung tràn cảm xúc, trở nên tâm trạng khi truyền tải niềm khát vọng của tác giả ước mong điều tốt nhất cho Em hằng yêu quí
Khẳng định và hy vọng vào một thực tế đầy màu xanh cuộc sống. Tác giả mong muốn Em không hề mất đi mà chuyển vào tự nhiên bằng cách này hay cách khác.
Ghé thăm em mà nước mắt tuôn trào
Ba mươi năm như mới vừa qua ngõ
Thắp nén nhang gởi theo ngàn hoa cỏ
Kongpong Cham…còn đó xác thân em…
Nhạc thơ trầm buồn truyền tải nổi bi ai và day dứt
Tác giả giả đã về được với Em như lời đã hứa nhưng day dứt vì quãng thời gian ba mươi năm. Day dứt hơn vì xác thân Em không thể kiếm tìm nên nỗi đau dâng tràn lên khóe. Chỉ còn mong em yên nghỉ như một lời " tạ lỗi" cùng Em
Bản nhạc thơ trầm hẳn khi kết thúc khiến nỗi giằng xé nội tâm trong lòng tác giả còn kéo dài mãi sau khi kết thúc..
Bài thơ như bản nhạc khi trầm buồn khi tha thiết lúc nhanh mạnh dồn nén khiến người đọc như say sóng đê mê. Cám ơn tác giả bài thơ đã cho tôi đọc bài thơ hay đầy tâm trạng.
Bài cảm nhận cá nhân chắc có nhiều sai sót . Mong tác giả và bạn đọc thông cảm bỏ qua cho.
Lehuutrong 13/5/2015
28 tháng 8, 2019
THÌ THẦM
Đừng thổi nữa
gió ơi!
Tóc mây đã rối
bời
Long lanh
đôi mắt đỏ
Lệ chực chờ
tuôn rơi
Đừng cất tiếng
thở than
Để phai giấc
mộng vàng
Hoa cỏ đùa
trong nắng
Dắt hồn thơ
đi hoang
Đừng ghé đậu
bờ vai
Làm xao động
dấu hài
Lối xưa giờ
lặng ngắt
Nhạt nhòa
hình bóng ai
Hãy ngồi xuống
tĩnh tâm
Buông bỏ mọi
mê lầm
Giấu vào
ngăn ký ức
Nỗi muộn phiền
xa xăm
27 tháng 8, 2019
24 tháng 8, 2019
23 tháng 8, 2019
"NGỒI ÔM CỔ TÍCH" - NHỮNG KÝ ỨC KHÔNG THỂ NÀO PHAI
Theo quy luật của tạo hóa, thời gian là một đi không trở lại, hầu như tất cả đều sẽ bị lớp bụi thời gian vùi lấp. Mỗi chúng ta có lẽ ai có những ký ức đậm sâu, những cổ tích cuộc đời không bao giờ nhạt phai trong tâm trí. Năm tháng vụt trôi khi mái tóc đã pha sương, người ta lại ước gì có thể quay ngược thời gian để được trở lại với thời thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, ước mơ và hoài bão, trở về với những khung trời kỷ niệm của một thời hoa bướm ngày xưa. Và Đỗ Mỹ Loan cũng vậy! Tất cả những kỷ niệm ngọt ngào, tất cả những say đắm, đam mê… của ngày xưa ấy chị đã gửi gắm vào trang giấy, nhờ vần thơ nói hộ, để rồi “Ngồi ôm cổ tích” được trình làng làm xao xuyến bao trái tim độc giả.
Có thơ làm người bạn tri âm, tri kỷ, có thơ lắng nghe nỗi lòng của chị cũng vơi bớt đi sự cô đơn, trống vắng: “Tôi chẳng còn gì ngoài những bài thơ/ Sớm nắng chiều mưa theo tôi cùng năm tháng/ Từ buổi bình minh đến hoàng hôn chạng vạng/ Bao nỗi niềm ấp ủ gởi sương đêm/…/ (Chỉ còn lại vần thơ). Chỉ khi đến với thơ, thi sỹ mới có thể xếp lại những ngổn ngang, bộn bề của cuộc sống mà tìm được sự an nhiên và hướng đến ánh bình minh ấm áp: “Thôi quẳng hết não nề/ Thả trôi theo dòng nước/ Vẫn mong rằng phía trước/ Bình minh rực nắng vàng/ Thôi xếp mọi ngổn ngang/ Của bộn bề cuộc sống/ Để hồn thơ lắng đọng/ Tâm an nhiên tìm về” (Xếp lại ngổn ngang). Bên cạnh đó Mỹ Loan cũng tìm đến với Phật pháp để học cách buông bỏ những ưu phiền của cõi trần: “Thành tâm/ quỳ trước Phật đài/ Cho con quên hết/ u hoài trầm tư/ Xa lìa/ ngày tháng ảo hư/ Vô minh chìm đắm/ ngục tù vương mang” (Buông). Ánh sáng của Phật pháp đã giúp chị tỉnh ngộ và tìm được sự bình yên trong tâm hồn mà nhẹ bước tang bồng: “Chiều trên châu thổ bình yên lạ/ Sải cánh đàn chim rợp góc trời/ Nhẹ bước tang bồng buông chấp ngã/ Nỗi sầu dằng dặc gởi xa khơi/.../” (Chiều trên châu thổ).
Dẫu cho cuộc đời còn nhiều lắm những gian truân, song Mỹ Loan vẫn yêu đời bằng cả trái tim mình. Chị không gục ngã trước số phận, chị đã vịn câu thơ mà đứng dậy để sống vui vẻ hơn, ý nghĩa hơn.
“Ngồi ôm cổ tích” là thi tập rất giàu cảm xúc, giàu hình ảnh, khơi gợi được trí tưởng tượng của người đọc, ý thơ sâu sắc, tinh tế, đầy thi vị. Những vần thơ dịu ngọt, thanh thoát, dễ đi vào lòng người. Ai đã đọc một câu thì không thể không đọc hết cả bài, ai đã đọc hết cả bài thì chỉ muốn đọc hết cả tập thơ và ở mãi trong thế giới thơ của chị.
BBT Văn phòng sách & tri thức Việt
22 tháng 8, 2019
NGỘ NHẬN
Đến bây giờ
ta mới chợt hiểu ra
Chút tình cảm
trao nhau là ngộ nhận
Lời thề xưa
bên góc trời tha thẩn
Đã nhạt phai
theo quy luật bốn mùa
Ta gặp nhau
giữa thơm thảo chiều mưa
Tách cà phê ấm
nồng mùi hương biển
Gió heo may
thả vào thu xao xuyến
Mối thân
tình ta vội vã sẻ chia
Biết bao lần
giữa quạnh vắng canh khuya
Tội con tim yếu
mềm nông nổi
Cứ đợi chờ…
đợi chờ trong mòn mỏi
Giọt tủi hờn
như suối mãi tuôn rơi
Nỗi trở trăn
ngày tháng vẫn không rời
Phút chạnh
lòng để quay lưng ngoảnh mặt
Hai đường thẳng
song song với bộn bề ngoa ngoắt
Chợt giận
mình sao quá đỗi ngu ngơ
Áng mây bay
của một thuở dại khờ…
21 tháng 8, 2019
18 tháng 8, 2019
LẠC
Chập chờn
nửa giấc
chiêm bao
Tay ôm gối mộng
lạc vào
thiên thu
Bước chân
giẫm phải sa
mù
Dắt ta
về với hoang
vu núi ngàn
Hồn thơ
vấp chữ đa
đoan
Bâng khuâng
tấc dạ
ngỡ ngàng tiếng
ru
Giật mình!…
Một cuộc ảo
hư!
Chỉ còn vẳng
khúc tạ từ
hôm nao
Chập chờn
nửa giấc
chiêm bao
Tay ôm gối mộng
lạc vào vô
minh
17 tháng 8, 2019
TẢN MẠN CHIỀU THU
Cả ngày nay trời cứ lất phất mưa. Nhà vắng tanh. Gia đình em trai đi du lịch Đài Loan hai hôm rồi. Tự dưng tôi cảm thấy bất an. Chẳng dám leo trèo, lau chùi nhà cửa vì sợ cơn choáng ghé thăm. Thậm chí lên xuống lầu tôi cũng đi chậm rãi từng bước, lỡ trợt té cầu thang chẳng ai hay.
Thiên hạ đi chơi bắt tôi giữ nhà nên tôi cảm thấy lười nấu ăn. Sáng tôi đi thể dục về, mua ổ bánh mì thịt, pha ly cà phê sữa nóng, thế là xong buổi sáng. Tranh thủ quét dọn, tắm giặt thật nhanh, tôi vào máy đọc tin tức, đọc thơ anh bạn đồng nghiệp ở Houston, thơ các bạn thân và làm thơ. Trang Blog cất giữ thơ tôi thật dễ thương, không gian yên ắng và thơ mộng. Hiện trang ĐML có hơn ngàn bài thơ. Nếu trước đây tôi không xóa bớt, có lẽ gia tài thơ tôi trên Blog cũng suýt soát con số hai ngàn bài.
Buổi trưa alo cho quán ăn, tôi có ngay đĩa cơm gà xối mỡ. Ngon tuyệt! Ăn xong tôi ngủ trưa chừng tiếng đồng hồ. Trời mát, gió hiu hiu từ ốc đảo thổi vào nên giấc ngủ nhẹ nhàng lắm. Thức dậy, tôi lại mở máy, lướt vài dòng xem các em cháu đi đến những đâu. Đứa cháu trai đưa ảnh tham quan Đài tưởng niệm Tưởng Giới Thạch ờ Đài Bắc thật trang nghiêm còn cháu gái thay hình đại diện là bức ảnh gia đình chụp trên đường phố Đài Bắc. Nhấn nút like để các cháu biết tôi vẫn khỏe mạnh và lên mạng bình thường, tôi bắt đầu xem tiếp phim Tiếng chim hót trong bụi mận gai. Tôi xem phim này nhiều lần nhưng vẫn thấy thích mỗi khi xem lại.
Chiều tôi nhờ em nhân viên cửa hàng ĐTDĐ trước nhà mua giúp hộp bánh cuốn. Ăn vặt thế mà ngon! Tối trước khi ngủ, tôi sẽ uống thêm ly sữa Ensure, đảm bảo đủ chất dinh dưỡng. Ngày mai tôi sẽ đi chợ nấu ăn và sẽ không lười như hôm nay nữa.
Lúc sáng, thầy giáo dạy tôi hồi SP có gọi điện hỏi thăm sức khỏe tôi sau mổ. Tôi thật hạnh phúc khi ở tuổi này vẫn còn được thầy cô quan tâm, lo lắng và yêu thương. Tôi hứa với thầy khi tập thơ NGỒI ÔM CỔ TÍCH in xong, tôi sẽ xuống SG cùng thầy và anh bạn đồng môn NBS uống cafe tại đường sách Nguyễn Văn Bình. Ba thầy trò sẽ thưởng thức cafe, nhìn ngắm SG để cùng hoài niệm những-ngày-hồng-xưa không bao giờ quên được.
Trời tối rồi. Tôi lên lầu thắp nhang và mở TV xem qua loa vài chương trình phim, chờ giấc ngủ.
Một ngày trôi qua thật bình yên, không nổi sân si và cũng chẳng buồn phiền. Ngước nhìn vầng trăng nhạt nhòa vừa ghé ngang ốc đảo, tôi nói nhỏ vừa đủ mình nghe: "Bonne nuit! Bonne nuit!"
QUYẾT
Ngoài kia
đầy tiếng
thét gào
Trùng dương
dậy sóng
ba đào bủa
giăng
Gieo chi
mấy nỗi nhọc
nhằn?
Xương rơi!
Máu đổ!…
Quyết ngăn
giặc thù!
Sử xanh
còn đọng
thiên thư
Chung tay
góp sức
diệt trừ ác
nhân!
16 tháng 8, 2019
NGUYỆN CẦU
Bỗng đâu
nổi cuộc can
qua
Gươm rơi
giáo lạc
sáng lòa một
phương
Ai
gây nên cảnh
đoạn trường
Nằm nghe đất
khóc
tai ương giữa
đời
Nguyện cầu
máu hãy thôi
rơi
Bình yên Tổ
quốc
mây trời biếc
xanh
LẶNG CÂM NỖI NIỀM
Long lanh
ánh mắt ngỡ như dỗi hờn
Hành trang
là nỗi cô đơn
Lẻ loi hình bóng u buồn chưa tan
Phù vân chiếc
lá úa vàng
Một thời ngờ
nghệch bẽ bàng riêng ta
Vầng trăng
ngày cũ nhạt nhòa
Còn gì đâu nữa
mặn mà trăm năm
Một mình ta bước âm thầm
Một mình ta
với lặng câm nỗi niềm
(Tranh Đinh Cường)
CÙNG THƠ LÀM CUỘC RUỔI RONG
Qua rồi
ngày tháng ảo
hư
Mắc chi than
vãn
trầm tư
xót lòng
Cùng thơ
làm cuộc ruổi
rong
Rày đây mai
đó
thong dong
cuối đời
Biết đâu
tìm lại nụ
cười
Biết đâu
tìm được khoảng
trời dấu yêu
15 tháng 8, 2019
CHIỀU BUỒN
Chiều bịn rịn
chia tay
Ta giật mình
thảng thốt
Kỷ niệm ăm ắp
đầy
Sao nghe
lòng ủ dột?
Ta như chiếc
lá vàng
Cuộn tròn mơ
cổ tích
Xa rồi thuở
hồng hoang
Dấu chân xưa
mờ mịt
Mây gió trôi về đâu
Mây gió trôi về đâu
Để mắt nhìn
ngơ ngác
Nắng nhạt
phai sắc màu
Kéo trời gần với đất
Kéo trời gần với đất
Rồi chiều
cũng ra đi
Nỗi nhớ chừng
ở lại
Tiếng trăng non
thầm thì
Sẻ chia niềm
khắc khoải
12 tháng 8, 2019
NỖI NIỀM ĐÊM KHUYA
Nửa khuya
nguyệt ghé
qua song cửa
To nhỏ cùng
ta
chút nỗi niềm
Vằng vặc
trăng vàng
như mọi bữa
Sao lòng
trĩu nặng
giấc cô miên?
Thiên hà vời
vợi
xa xôi quá!
Chẳng thể sẻ
chia
bớt chán chường
Đêm vẫn ngập
tràn
trên tán lá
Đâu rồi ngày
tháng
của yêu
thương?
NỬA ĐÊM
Nửa đêm
mưa bão
ùa qua ngõ
Đánh thức
cơn mơ
lạnh lẽo
tràn
Vàng vọt đèn
khuya
nghiêng bóng
đổ
Tủi hờn
phận mỏng
lắm đa đoan
Trăng thu
lẩn khuất
nơi xa thẳm
Nỗi nhớ trăm
năm
chợt kéo về
Ốc đảo
canh trường
đầy quạnh vắng
Tội tình
vấp phải sợi
đam mê
(Tranh Nguyễn Sơn)
11 tháng 8, 2019
CÕNG THƠ LÊN NÚI BỒI HỒI
(Cảm tác từ tên tập thơ Cõng thơ lên núi của Nhà thơ Phạm Hồng Ân)
Cõng thơ lên
núi
bồi hồi
Cô liêu
vấp phải bời bời cô liêu
Ngổn ngang
trăm ngả
cuối chiều
Trở trăn con
chữ
câu Kiều lắt
lay
Mong sao
yên ả tháng
ngày
Thả trôi
theo gió
đắng cay cuộc
đời
Cõng thơ lên
núi
bồi hồi
Hoàng hôn
chìm khuất
bên trời quạnh
hiu
ĐA ĐOAN THÁNG BẢY
Bất chợt
tràn về cơn áp thấp
Nửa đêm đẩy
cửa gió xuyên mành
Vỡ tan giấc
mộng!… Trôi xa mất
Hình bóng một
thời rộn yến oanh
Vàng vọt đèn
khuya hiu hắt bóng
Tay gầy mười
ngón đọng cô liêu
Tội con tim
mãi câu hoài vọng
Lời hẹn sắt
son mỗi sớm chiều
Khép mắt
quên đi nỗi đoạn trường
Nhạt nhòa
ngày cũ tiếng yêu thương
Mưa ngâu
tháng bảy sầu da diết
Thơ vận đa
đoan lắm chán chường
09 tháng 8, 2019
BUỔI THU VỀ TỦI PHẬN ƯỚT TRANG THƠ
Xa anh rồi…
em còn lại gì đâu?
Một trái tim
đau từng cơn loạn nhịp
Đứng soi
gương thấy bóng mình tội nghiệp
Nụ cười buồn
nhạt nhẽo ở bờ môi
Mười ngón
tay suôn che chẳng hết ngậm ngùi
Có nhiều khi
nhìn hoàng hôn xuống vội
Khu vườn xưa giữa chập chờn mảng tối
Chợt thấy mình
sao giống kẻ mộng du!
Không có anh…
ngày tháng hóa ngục tù
Em lạc lõng
trong vòng tròn khép kín
Khâm liệm đời
em… tương lai vô định
Mùa nối mùa
hờ hững ngắm cô liêu
Xa anh rồi… tàn
úa giọt nắng chiều
Mây tím hoài
bơ vơ miền tưởng vọng
Níu gió gọi
trăng…
Nỗi sầu như
đánh võng
Buổi thu về tủi
phận ướt trang thơ…
NGỒI ĐỢI THIÊN THU
Cuối chiều
lá
ngẩn ngơ bay
Hoàng hôn
rụng xuống
ngập đầy sầu
tư
Chiêm bao
nhớ vạt
sương mù
Bên thềm
ngồi đợi
thiên thu
xót lòng!
04 tháng 8, 2019
TIẾNG THU
Và cuối cùng
sáo đã vút sang sông
Ta ở lại
Mùa thu buồn
hiu hắt
Biết bao lần
nỗi sầu dâng chất ngất
Ngẩn ngơ tìm…
Ngày ấy đã
xa xôi!
Khúc tri âm
chợt gãy vụn bên đời
Ly cà phê im
lìm nằm tủi phận
Không còn ai
sẻ chia giọt đắng
Chút dỗi hờn
để nước mắt tuôn rơi
Tháng tám lạ
xa
Tự dưng thấy bồi hồi
Ngăn ký ức
ùa về như thác lũ
Kỷ niệm hồng
của một thời quá khứ
Gọi tên ai thảng thốt ngỡ ngàng
Hai tinh cầu
giờ vời vợi cách ngăn
Đưa tay với…
Với hoài sao
chẳng tới!
Buổi hoàng
hôn heo may xuống vội
Không còn
gì!
Ngoài nỗi nhớ
miên man
Sáo có nghe …
Rưng rức tiếng
thu vàng?
(04/8/2019)
(04/8/2019)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>
Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.