Thời gian dài đằng đẵng
Mây ngừng trôi cúi đầu thờ thẫn
Gió vật vờ đầy nỗi băn khoăn
Di động không reo luôn cả máy bàn
Nhìn trên mạng cũng mất tăm bóng dáng
Giờ nghĩ lại em thấy mình quá đáng
Cứ trách hờn lại vô cớ ghen tuông
Đợi chờ tin từ sáng đến hoàng hôn
Cũng chẳng thấy anh nửa lời thăm hỏi
Ngỡ tình nhạt phai em lạnh lùng giận dỗi
Vừa gặp anh đã ào ạt bão dông
Chẳng buồn em anh nhỏ nhẹ phân trần
Em đỏng đảnh vội nói câu từ biệt
Anh đi rồi ngẩn ngơ em mới biết
Trái tim em đã đánh mất từ lâu
Chiều nhìn mưa thêm nhung nhớ âu sầu
Vắng anh rồi bình minh không giọt nắng
Thiếu bờ vai mỗi khi lòng buồn chán
Anh vô cùng quan trọng với đời em !