dịu dàng lụa tím mộng mơ ngồi bên ốc đảo cứ chờ đợi ai! một lần gặp cả đời say ngỡ ngàng mắt liếc bàn tay thẹn thùa lá vàng guốc mộc vang khua chuyện tình cổ tích bốn mùa có nhau mặc bể dâu mặc bể dâu gieo vần nhả chữ thả câu ân tình hoàng hôn tới lúc bình minh lều tranh quán cỏ ta mình với thơ
Với tay xé tờ lịch hôm qua, con số 8/3 hiện ra mồn một trước mắt. Hôm nay là kỷ niệm Ngày Quốc tế Phụ nữ! Tự dưng tôi chợt nhớ đến Ngoại. Người phụ nữ tuyệt vời nhất đã ban cho tôi sự sống và dẫn dắt tôi từng bước trên đường đời, giúp tôi có được thành tích như ngày hôm nay. Ba mẹ tôi qua đời rất sớm. Tôi và bốn em trai được Ngoại dưỡng nuôi trong hoàn cảnh gia đình thiếu trước hụt sau. Ngoại đã bươn bả sớm hôm lo toan mọi việc để nuôi nấng chị em tôi mà không hề than thân trách phận. Cứ nhìn Ngoại lưng còng, áo bạc màu lam lũ theo năm tháng, tôi nghe thương Ngoại vô cùng. Ngoại tôi tính tình hiền lành, chân chất nên bà con lối xóm ai cũng quý, cũng yêu. Đối với chị em tôi, hầu như Ngoại chưa bao giờ la mắng. Khi các cháu làm điều gì sai trái, Ngoại chỉ nhỏ nhẹ khuyên răn. Dưới mắt tôi, Ngoại giống như bà tiên hiền dịu! Từ nhỏ, tôi đã mang nặng mặc cảm thua sút bạn bè nên sống rất khép kín, cô đơn. Ngoài giờ học ở trường, về nhà tôi chỉ quanh quẩn bên Ngoại. Hai bà cháu như hình với bóng cùng nhau chăm sóc, dạy bảo bốn đứa con trai. Tôi đã phụ Ngoại giặt giũ, lo lắng các em mình đỡ đần cho Ngoại bớt cơn cực nhọc. Tuổi thơ tôi qua đi trong nỗi hụt hẫng thiếu thốn tình cảm của mẹ cha. Nhưng đổi lại tôi có Ngoại, có cả một bầu trời yêu thương tuyệt vời không gì sánh được. Để phần nào đền đáp công ơn trời biển ấy của Ngoại, tôi đã cố gắng học tập thật giỏi, phấn đấu có được một cái nghề nuôi sống bản thân và lo cho cả gia đình. Tôi đã vượt qua mọi trở lực trong học tập, trở thành cô giáo. Nhìn ánh mắt lấp lánh niềm vui của Ngoại khi thấy tôi trưởng thành, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ngoại không ngừng nhắc nhở tôi hoàn thành tốt công việc giảng dạy ở trường. Mỗi tối, tôi ngồi soạn giáo án, chấm bài cho học sinh còn Ngoại ngồi trên bộ ván bỏm bẻm nhai trầu vừa kể lại những câu chuyện ngày xưa khi Ngoại còn ngây thơ thiếu nữ, lúc Ngoại giã từ đời con gái về nhà chồng, hay khi Ngoại sinh đứa con gái đầu lòng là mẹ tôi…Thỉnh thoảng Ngoại cũng chia sẻ cùng tôi nỗi mất mát khi những người thân lần lượt bỏ Ngoại ra đi, để lại tuổi già của Ngoại với bầy cháu bơ vơ, côi cút. Trong vòng tay ấm áp của Ngoại, các em trai của tôi dần đã trưởng thành và có cuộc sống riêng, hạnh phúc bên vợ con. Riêng tôi vẫn kề cận bên Ngoại. Theo quy luật của tạo hóa, sau một cơn bạo bệnh, Ngoại đã vĩnh viễn ra đi, bỏ lại tôi thui thủi bên đời. Đau buồn theo thời gian rồi cũng nguôi ngoai. Bên cạnh tôi là đàn học trò nhỏ dại hồn nhiên ríu rít nói cười như những chú chim sơn ca véo von giọng hót. Các em cùng san sẻ với tôi niềm vui, nỗi buồn ngày ngày đến lớp. Ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3 chợt nhớ đến Ngoại, tôi viết vội vài dòng tưởng nhớ. Mười bảy năm Ngoại về cõi vĩnh hằng để lại cho tôi biết bao là thương nhớ. Tôi ngước nhìn di ảnh Ngoại trên bàn thờ. Gương mặt Ngoại hiền từ, phúc hậu như đang mỉm cười âu yếm cùng tôi.
Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.