Có nhiều lúc phơi mình trong biển nắng
Mới sững sờ bởi giá lạnh trời đông
Áo lụa mỏng của một thời dĩ vãng
Đâu còn ai sưởi ấm… xót xa lòng!
Ca dao thuở người ru chừng phai nhạt
Thời gian qua… ngày tháng cũng hư hao
Chút ân nghĩa như hoa trôi bèo dạt
Tôi với người giờ lạc bước chân nhau
Đường thiên lí đã quen rồi cô quạnh
Cổ tích xưa nuối tiếc để làm gì!
Đừng ươm mầm cho nỗi sầu mọc nhánh
Người dưng mà… nhung nhớ sẽ ra đi!…
Thôi cứ mặc… bốn mùa nơi ốc đảo
Tôi một mình ngồi ngẫm cuộc trăm năm
Tựa song sưa ngắm trăng lên huyền ảo
Níu gió mây mơ gởi chút hương thầm