29 tháng 5, 2015

BẬU VÀ QUA






“Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Nhớ người quân tử khăn điều vắt vai”

Đọc thơ bậu nghe trĩu nặng u hoài
Qua buồn hiu nghẹn ngào muốn khóc
Nói làm chi câu giận hờn trách móc
Cho đắng lòng xa xót nửa vần thơ

Qua ở đây vẫn ngày nhớ đêm chờ
Bao lâu rồi xa cách ?
Bậu đâu biết câu à ơi…khoan nhặt
Là hồn qua lịm chết giữa sầu tư

Ngày chia tay trời chớm vào thu
Mà giờ đây đã gần cuối hạ
Nhìn mưa rơi tầm tã
Nhớ những ngày
Bậu cùng qua nhặt lá thu mưa ,,,

Ôi ! Chuyện ngày xưa…
Đẹp như vầng trăng cổ tích
Chuyện tình ngâu mưa giăng mờ mịt
Hai đứa ngỡ ngàng nhận diện thuở xa xăm
Tình thiên thu cứ ngỡ sẽ trăm năm
Lời nguyện ước dệt vần thơ hạnh phúc
Nhưng ảo ảnh xô tận cùng đáy vực
Bậu bẽ bàng…
Qua cũng nếm gai chông !

Nhớ làm sao… dù nước đã đôi dòng
Giờ hai đứa hai ngả đường xuôi ngược
Bậu cùng qua an nhiên nhìn phía trước
Cùng mỉm cười rạng rỡ buổi hoàng hôn

Dù xa nhau nhưng đừng tiếng trách hờn
Hãy cho nhau niềm tin yêu sâu thẳm
Nghĩ về nhau nhoẻn nụ cười tươi thắm
Qua yên lòng viết tiếp khúc tình thơ !






25 tháng 5, 2015

TÌNH THIÊN THU VỌNG VỂ





Sân ga chiều mưa bay
Một mình ta đứng đợi
Nỗi nhớ nhung vời vợi
Tím ngắt cả khung trời

Mưa hay nước mắt rơi
Nhạt nhòa màn kính trắng ?
Chiều sân ga quạnh vắng
Mắt quanh quất kiếm tìm

Chẳng biết đã bao đêm
Dưới trời khuya đếm bước
Giữa dòng người xuôi ngược
Chẳng thấy bóng hình đâu

Hồn thơ mãi âu sầu
Cô đơn bên phố núi
Có phải lần sau cuối
Tình thiên thu vọng  về ?





11 tháng 5, 2015

LẠC MẤT VẦN THƠ






Đã lâu rồi
Ta vô tình để lạc mất vần thơ
Ngày trở trăn nhìn con chữ bơ thờ
Đêm lặng lẽ năm canh dài thức đợi

Tận trên cao dải thiên hà vời vợi
Mấy vì sao buồn bã cúi đầu
Có biết chăng ta cứ mãi âu sầu
Nhìn bốn phía hồn ngập đầy tê tái ?

Nghe chán ngán câu nhân tình thế thái
Đời bể dâu đen trắng xót lòng
Hạ hanh hao mà ngỡ trời đông
Cơn buốt giá tận cùng tâm thức

Đằng trước mặt là tối tăm bờ vực
Phía sau lưng trận bão tố điên cuồng
Ta nghi ngờ cả hai chữ yêu thương
Lời mật ngọt giờ chỉ toàn cay đắng

Giờ chỉ thích một mình nơi hoang vắng
Ngắm dòng sông trơ cạn đáy xa nguồn
Về với ta góp nhặt sợi tơ vương
Vần thơ hỡi…cùng ta cao giọng hát !









LỜI THƠ BUỒN




Anh thường bảo lời thơ tôi quá buồn
Vui sao được khi cuộc đời lận đận
Như đại dương ngoài khơi xa vô tận
Biết lấy gì đo hết nỗi mênh mông?

Chiều một mình lặng lẽ ngắm dòng sông
Thương màu tím lục bình trôi lơ lửng
Theo con nước lớn ròng qua hờ hững
Thấy đời mình sao giống kiếp nổi nênh

Buổi hoàng hôn mây phiêu bạt bồng bềnh
Đi đi mãi chẳng biết đâu bờ bến
Chiều cuối xuân cơn mưa nào chợt đến
Cho thơ buồn rưng rức giọt sầu tư







LỜI CUỐI CHO NHAU




Sao tự dưng lòng bỗng thấy chơi vơi
Nỗi ray rứt làm tim ta quặn thắt
Gió se se cho ngỡ ngàng môi mắt
Giữa bạt ngàn bóng tối chợt bủa vây

Nỗi cô đơn trăn trở suốt tháng ngày
Ta đã khóc bên vần thơ cô lẻ
Giờ còn gì  ngoài nỗi sầu quạnh quẽ
Ta cúi đầu nghe xa lạ tuổi tên

Xin cho ta chỉ hai chữ lãng quên
Ta trở về bên góc trời sám hối
Thôi giã biệt một quãng đời u tối
Để nỗi buồn cứ đeo đuổi ngày đêm

Hãy cho ta một góc nhỏ bình yên
Cho tâm được trở về miền tĩnh lặng
Cho nước mắt thôi không còn mặn đắng
Cho bờ môi đừng héo hắt nụ cười

Xin cảm ơn tình cảm của bao người
Đã yêu mến áng mây buồn muôn thuở
Rồi mai đây trên đường đời cách trở
Chút lắng lòng… lời cuối gởi cho nhau !






VẤP NGÃ






Đó là lúc ta trượt dài trên cát
Ngã sóng soài làm tỉnh giấc mơ say
Nhìn quanh quẩn chỉ có trời và đất
Vạt cát mềm nghe bỏng rát đôi tay

Bật đứng lên ta nhủ mình khe khẽ
Đừng dỗi hờn, đừng nước mắt tuôn rơi
Có còn ai bên cạnh giữa cuộc đời
Nghe hụt hẫng cánh chim trời bay vút

Con đường về sao bỗng dài hun hút
Đã dặn lòng nhưng mắt vẫn rưng rưng
Cú trượt chân làm ta bước ngập ngừng
Phía trước mặt còn gập ghềnh sỏi đá !








MƯA NỬA ĐÊM






Khoảng nửa đêm mưa ào ạt đổ về
Chợt tỉnh giấc lục tung miền ký ức
Suốt thâu canh chong đèn nằm thao thức
Có còn ai thân thiết ở bên đời?

Mải đi tìm và dạo khúc chơi vơi
Rồi cúi mặt để nỗi sầu đánh võng
Từ hôm nay thôi không thèm mong ngóng
Hãy tập tành quen thuộc với cô liêu

Nuốt vào tim mặn đắng đã bao chiều
Thôi hãy cố đừng để rơi nước mắt
Chút hạnh phúc cũng mới vừa vuột mất
Bóng mùa thu hờ hững bước qua thềm

Trong chập chờn khoảng sáng tối lặng yên
Tiếng rỉ rả côn trùng ngoài song cửa
Hãy nhớ nhé mùa thu đâu còn nữa
Vừa chia tay vội vã buổi sáng này

Đã lập đông mà trời vẫn mưa bay
Tiếng tí tách rơi đều trên mái ngói
Ta khép mắt gọi hoài trong mòn mỏi
Hãy ngủ đi quên bao nỗi muộn phiền!






RU LẠI GIẤC MƠ










Ngày đã tàn. Đêm cũng vừa buông xuống
Lá dỗi hờn khép nép tiễn người đi
Ta ngẩn ngơ nghe tóc gió thầm thì
Câu chia biệt ngậm ngùi đầy mặn đắng

Chân thờ thẫn trên con đường quạnh vắng
Vầng trăng sầu cô lẻ khóc rưng rưng
Người đã xa cho lòng thoáng bâng khuâng
Ta cúi xuống giấu giọt buồn câm nín

Bước một mình dưới màn đêm yên tĩnh
Vì  sao nào chiếu vận mệnh đời ta?
Đã nửa khuya mà ánh sáng nhạt nhòa
Chân rời rã đêm hạ về trăn trở

Trên đường đời ta lạc loài bỡ ngỡ
Thôi hãy về ru lại giấc mơ êm
Bao yêu thương năm tháng mãi đi tìm
Đành nín lặng chôn sâu vào đáy huyệt!









LỜI ĐẮNG






Rong ruổi bao năm giữa cuộc đời
Ngậm ngùi đắng chát mãi không vơi
Bơ vơ vạt nắng hờn đầu ngõ
Ủ rũ vầng trăng giận cuối trời
Cứ ngỡ tàn xuân cay khóe mắt
Nào dè chớm hạ mặn bờ môi
Cao xanh sao khéo hay tô vẽ
Dâu bể đa đoan chẳng chịu rời!













LỜI ĐẮNG CHO TÔI






Thật lâu rồi tôi lãng quên ngày tháng
Đi dưới mưa mà thổn thức âu sầu
Nỗi đắng lòng chân chẳng biết về đâu
Phía trước mặt con đường dài hun hút!

Tôi cứ đi một mình trong giá buốt
Cơn mưa chiều tầm tã bước chân qua
Là nước mưa hay nước mắt nhạt nhòa?
Tôi muốn thét muốn gào lên nức nở!

Cơn mưa buồn trút vào lòng nỗi nhớ
Có còn gì ngoài nỗi chán khôn nguôi
Xin cho tôi còn sót lại nụ cười
Dù một nửa cũng đành lòng ngậm đắng!

Lâu lắm rồi tôi âm thầm xa vắng
Bỏ sau lưng những rộn rã gọi mời
Bỏ ngoài tai những lừa lọc đãi bôi
Chỉ xin được yên bình nơi góc khuất!









10 tháng 5, 2015

TÌM NHAU




Tháng tư về rồi đó
Vòm me xanh rì rào
Phượng cũng đã thay màu
Sắc hồng chen cánh lá

Tháng tư đùa nắng hạ
Vàng rực khoảng sân trường
Ta tìm nhau cuối đường
Ngập đầy bao kỷ niệm

Buồn nào vương mắt tím
Dấu chân bước rã rời
Ta lạc nhau mất rồi
Vòng tay gầy se sắt

Hai đứa giờ xa cách
Thăm thẳm hai tinh cầu
Mắt dõi mắt tìm nhau
Rồi nghẹn ngào thảng thốt

Tháng tư về đột ngột
Cơn mưa đến ngỡ ngàng
Gọi tên nhau bẽ bàng
Thôi tìm trong mộng ảo!






RAY RỨT





Đọc thơ người nghe ray rứt làm sao!
Tận sâu thẳm là ngậm ngùi trách móc
Nỗi tủi hờn cho tôi rơi lệ khóc
Đã một lần chân giẫm phải gai đau!

Dù lời ru vời vợi lắm ngọt ngào
Tôi vẫn sợ mọi sai lầm vấp ngã
Dẫu tình thân người trao không mặc cả
Nhưng cuộc đời dâu bể quá đa đoan!

Đừng trách hờn tôi dè dặt tính toan
Bởi tim tôi mỏng manh và dễ vỡ
Nên nỗi buồn cứ đeo mang vạn thuở
Nói làm sao khi nghiệp dĩ theo về!

Nỗi u sầu cho lòng dạ tái tê
Dù khoảng cách có xa xôi biền biệt
Dù giữa hạ mà tưởng chừng bão tuyết
Cảm ơn người,ngọn lửa ấm hồn tôi!…






09 tháng 5, 2015

LỜI THƯƠNG CHO MẸ






Con quỳ lạy trước Phật đài
Cầu mong cho mẹ sống hoài với con

Nhìn mẹ ruột thắt từng cơn
Sáng nay mẹ ốm héo hon cả người

Hoa ngoài vườn cũng kém tươi
Chim trên cành cũng biếng lười hát ca

Gió ơi nhè nhẹ ngang qua
An giấc mẹ già…bụi chuối đừng lay

Cả đời mẹ chịu đắng cay
Nuôi dạy con trẻ ngày rày cút côi

Bố như một cánh chim trời
Vút bay biền biệt…chẳng lời oán than

Thân cò chạy chợ gian nan
Nắng mưa mẹ gánh trăm ngàn chông chênh

Đường hoa con bước thênh thênh
Sỏi đá gập ghềnh  dáng mẹ chao nghiêng

Nén nhang thành kính khấn nguyền
Mẹ luôn khỏe mạnh bình yên tháng ngày

Gia đình con cháu sum vầy
Bên mẹ hạnh phúc ngập đầy thương yêu




08 tháng 5, 2015

THÔI






Thôi
Nhẹ khép song sưa
Ngắm chi những hạt thu mưa não lòng
Vần thơ ai quyện đôi dòng
Đã xa cách núi ngăn sông còn gì ?

Thôi
Nuốt hết ai bi
Đêm từng đêm
Lệ viền mi ướt đầm
Đã từng hò hẹn trăm năm
Đã từng nói tiếng tri âm
Đã từng…

Thôi thôi đừng khóc
Thôi đừng…
Lãng quên cái thuở ngập ngừng mới quen
Cuộc đời
Đổi trắng thay đen
Thả hình bắt bóng
Có đèn quên trăng

Chỉ là một áng phù vân
Có không…
Không có …
Chỉ ngần ấy thôi !
Cánh chim bay vụt cuối trời
Thiên thu khúc hát đắng lời từ ly






05 tháng 5, 2015

TA LẠC MẤT NHAU





Hãy tiễn em chỉ một quãng đường thôi
Giờ chia biệt, anh hãy về đi nhé!
Đừng quay lại dặn dò rơi mắt lệ
Em lẻ loi bên dốc đá rêu buồn

Mây lặng lờ tím ngắt buổi hoàng hôn
Không gian đẫm lời thơ sầu rưng rức
Chiều ở đây khói lam mờ thổn thức
Một mình em lặng lẽ đếm cô đơn

Nhìn dáng anh mất hút cuối con đường
Em chợt thấy trái tim mình vỡ nát
Bao kỷ niệm ngọt ngào từng chiu chắt
Chẳng lẽ nào chia cách được đôi ta?

Tiếng thông reo cho nỗi nhớ mù lòa
Sương xuống lạnh bờ vai gầy se sắt
Khói thuốc thoảng cay nồng lên môi mắt
Giữa đường đời ta lại lạc mất nhau!






LANG THANG




Lang thang cùng mấy vần thơ
Sáng hôm nay trời trong xanh quá
Đám ve sầu đùa trên tán lá
Mùa nắng nôi khúc hạ dâng đầy

Lang thang cùng mấy áng mây
Rừng cao su vừa thay chiếc áo
Những nụ chồi qua cơn giông bão
Gió ngân nga lời hát giao mùa

Lang thang cùng ánh nắng trưa
Dòng sông xanh lăn tăn sóng vỗ
Đám lục bình nổi nênh duyên số
Nước lớn ròng trôi dạt chơ vơ

Lang thang qua triền cỏ mộng mơ
Ta chợt nghe tâm hồn dịu lại
Thôi gom hết sầu buồn tê tái
Gởi mưa chiều rải tận thung xa




MƯA HẠ






Cơn mưa vừa mới ghé ngang
Giăng giăng mây chiều tím ngắt
Hoàng hôn phủ đầy môi mắt
Không dưng ngấn lệ nhạt nhòa

Bao lâu rồi chẳng phôi pha
Gọi tên người cùng nỗi nhớ
Cơn mưa vẫn buồn muôn thuở
Ngoài kia bong bóng phập phồng

Mưa rơi từng giọt thơm nồng
Kỷ niệm tràn về thổn thức
Áo mỏng giờ đây thấm ướt
Vòng tay che chắn nay đâu ?

Mưa rơi thêm nỗi âu sầu
Cánh chim vẫn còn lẩn khuất
Xa xôi núi rừng giăng mắc
Nhớ nhung chẳng biết đường về…






04 tháng 5, 2015

THÁNG GIÊNG XUỐNG PHỐ




Tháng giêng ta xuống phố cùng người
Một chút rét bấc lượn lờ trong gió
Chim đua hót ngẩn ngơ từng lá cỏ
Nắng trên cành tỏa sáng nét lung linh

Đã qua rồi đêm tối vắng bình minh
Mắt trĩu nặng nỗi sầu đau quá khứ
Đã qua rồi nỗi ngậm ngùi con chữ
Vần thơ hoài đau đáu mảnh tình xa

Thôi giã từ vùng kỷ niệm nhạt nhòa
Đem xếp lại giấu tận cùng góc khuất
Chào tháng giêng hồn thơ đầy cảm xúc
Bao yêu thương chan chứa gọi theo về…





XÔN XAO NỖI NHỚ





Có sợi nắng nào rơi trên tóc sáng nay
Cho ta chợt nhớ nụ hôn một thời thơ dại
Nhịp chân bước giẫm lá vàng tê tái
Góc sân trường giọt nắng chao nghiêng

Ngày tháng xưa xa sao nhớ triền miên
Nhánh hoàng điệp rực vàng lao xao gió
Nhặt cánh hoa  đem ép vào trang vở
Trưa giảng đường ngồi dệt chuyện thần tiên

Có phải là nợ duyên
Gặp nhau từ tiền kiếp?
Rồi không dưng cung đàn xưa lạc nhịp
Lỡ làng rồi gãy vụn khúc yêu thương

Chia tay nhau lòng bịn rịn vấn vương
Đường đôi ngả hai phương trời cách biệt
Để giờ đây ta nghe chừng bão tuyết
Rớt xuống đời buốt giá cả mùa đông

Đứng bên này nhìn sang mờ mịt dòng sông
Ta chỉ thấy bạt ngàn là cây cỏ
Giọt lệ sầu chẳng vơi đi nỗi nhớ
Thôi nhủ lòng cố gắng để tìm quên!


NGỰA Ô ANH KHỚP...ƯỚC GÌ...EM SANG !





Sáng nay bậu ghé nhà chơi
Líu lo chim hót đầu hồi…líu lo
Bàn chân lính quýnh reo hò
Xỏ đôi dép ngược để cho thẹn thùng

Bậu cười…qua…mặt đỏ bừng
Tay thời luống cuống rưng rưng mắt nhìn
Dỗi hờn nín tiếng lặng thinh
Tự nhiên tủi phận duyên mình hẩm hiu

Đợi bậu sáng nắng mưa chiều
Chẳng thấy dáng bậu bao nhiêu ngày rồi
Qua giận…bậu quá đi thôi
Chì chiết một hồi…bậu vẫn đứng im

Nghe chừng nhịp đập con tim
Nghe yêu thương gọi trốn tìm bấy nay
Bậu rằng bận vụ cấy cày
Đồng khô thiếu nước đợi hoài mưa tuôn

Chiều qua trời đổ lệ buồn
Giờ được rảnh rỗi ghé luôn thăm nhà
Tay bậu nắm lấy tay qua
Chỉ hồng bậu gởi mặn mà se duyên

Từ nay má lúm đồng tiền
Không còn buồn bã lệ viền bờ mi
Kề tai qua, bậu thầm thì :
“ Ngựa ô anh khớp…ước gì…em sang !”





VU VƠ LỜI HẠ




Rồi tháng ba cũng đã bỏ ra đi
Những hạt mưa đầu mùa vừa ghé lại
Thấm vào hồn một  chút sầu tê tái
Ta chợt nghe nỗi nhung nhớ giăng đầy

Còn lại gì khi vuột khỏi tầm tay ?
Xa cách quá giữa dòng đời xuôi ngược
Nhìn tương lai còn mịt mờ phía trước
Mất nhau rồi thảng thốt gọi cô liêu

Mưa vẫn rơi làm lay động bóng chiều
Người còn nhớ mùa hạ đầy kỷ niệm ?
Tháng tư về sao lời ve tắt lịm
Ta nhọc nhằn tìm lại giấc mơ xưa…





03 tháng 5, 2015

ĐÊM CÔ ĐƠN




Chẳng biết đã bao đêm
Bên vườn khuya lặng ngắt
Nhìn bóng mình hiu hắt
Liêu xiêu giữa cuộc đời

Chợt nghe lòng nghẹn đắng chơi vơi
Trận hồng thủy đổ qua đời hoang phế
Tiếng thét gào thở than ngàn dâu bể
Để từng đêm lại thổn thức từng đêm

Cứ ngỡ yêu thương như dòng suối êm đềm
Nguồn nước mát tưới vào hồn khô cạn
Bơ vơ
Nhọc nhằn
Lận đận
Bao năm rồi bên ốc đảo buồn thiu

Cơn bão giông xối xả tím thu chiều
Tim quặn thắt nhìn tiêu điều đổ nát
Để vần thơ bẽ bàng rơi nước mắt
Thật tủi hờn trước ngoảnh mặt quay lưng

Đêm cô đơn cho lòng chợt rưng rưng
Ta thảng thốt nhìn bóng mình nghiêng đổ
Bên cạnh ta giờ chỉ còn mây gió
Và vần thơ chia sẻ mọi nỗi niềm…






:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.