Chao ơi, có phải là ta ?
Hôm nay khác với hôm qua quá chừng
!
Không còn khóe mắt rưng rưng
Giờ đây rạng rỡ vui mừng thế kia
!
Không còn lệ đổ đầm đìa
Tơ vương vướng víu canh khuya
não lòng
Đôi má sao lại ửng hồng
Ấp e… e ấp… chờ mong… mong chờ ?
Hình như dào dạt vần thơ
Hình như khúc hát mộng mơ tìm về
Bao nhiêu phiền muộn tái tê
Bỗng dưng hạ trắng não nề biến
tan
Ta nhìn ta … chợt bàng hoàng
Lời thơ man mác ngập tràn bao
dung !