cầm tờ lịch cuối
chợt thấy ngậm ngùi
vướng sợi tơ rối
buồn nhiều hơn vui
dập dồn bão tố
tan tác lá hoa
chuyện tình dang dở
tháng ngày xót xa
ly cà phê đắng
từng giọt rơi rơi
vườn xưa quạnh vắng
bước chân rã rời
nắng vàng óng ả
tiễn biệt năm qua
mong bao vất vả
ưu phiền bay xa
mừng sang năm mới
tâm được thong dong
hồn thơ phơi phới
say sưa thả vần