30 tháng 9, 2020

HỜN DỖI

 



Chân vừa đến cổng

Mắt ngóng dõi tìm

Bốn bề vắng ngắt lặng im

Bóng người chẳng thấy cho tim dỗi hờn

 

Nhẹ cơn gió thổi

Tóc rối lười bay

Chợt buồn áo lụa màu mây

Mắt ngân ngấn nước… cho ngày dài thêm

 

Màn đêm dần xuống

Đã muộn lắm rồi

Ai làm vỡ ngấn lệ rơi

Mai dù năn nỉ ngàn lời…chẳng nghe !

 

 

 


CHIỀU MƯA GHÉ TÂY NINH

 






 

chiều mưa ghé Tây Ninh

nghe hồn thơ dậy sóng

mây núi xô bồng bềnh

tiếng gọi nào vang vọng

 

có phải lời hát ru

êm đềm trong cổ tích

buổi trời đất vào thu

sương sa giăng mờ mịt?

 

hay là lời gió hú

trên đỉnh đồi lạnh căm

thê lương mùa thác lũ

tình gục chết âm thầm?

 

chiều mưa ghé Tây Ninh

nghe đời mình hoang phế

mơ tìm được yên bình

giữa cuộc cờ dâu bể…

 

 

 

 


29 tháng 9, 2020

KHÚC THIÊN THU

 




 

Một thuở nọ Hán Dương bến nước

Trăng đêm thu dừng bước bên đàng

Mã Yên chân núi vọng sang

Bá Nha nâng lấy phím đàn so dây

 

Dưới trăng khuya bên tai dìu dặt

Quyện khói trầm ngào ngạt đưa hương

Dao cầm dây đứt nửa đường

Để khúc nhã nhạc tơ vương thẫn thờ

 

Cuộc hội ngộ ngẩn ngơ hồn phách

Bá Nha mừng mặc khách tao nhân

Tử Kỳ thấu suốt xa gần

Càng say đàm đạo tri âm kết lời

 

Khúc lưu thủy một đời lưu luyến

Cùng trọn tình nói tiếng tương giao

Cũng nơi này đến năm sau

Hẹn câu tao ngộ dạt dào chờ mong

 

Đêm trung thu trăng trong gió mát

Bá Nha tìm gặp mặt tri âm

Người đà khuất bóng trăm năm

Để thiên thu khúc hồ cầm tiếc thương

 

Tiếng chim kêu đoạn trường u uất

Cả núi rừng chất ngất màu mây

Tưởng chừng lau lách cỏ cây

Hồn người bạc mệnh đâu đây tìm về

 

Khúc trường hận não nề tan tác

Bá Nha tay đập nát cây đàn

Dao cầm bỗng chốc vỡ tan

Mối tình tri kỷ bẽ bàng khóc thương !

 

 

 

 

 


TƠ VƯƠNG

 





Nhẹ vuốt cho suôn mái tóc dài

Rối bời xơ xác bởi vì ai ?

Lê thê đêm hạ trâm lười giắt

Dằng dặc chiều thu lược biếng cài

Phượng vắng loan xa lòng áo não

Sông sâu núi thẳm dạ u hoài

Tơ vương mấy nẻo chừng tan tác

Gối mộng vơi đầy cuộc tỉnh say

 




GIÃI BÀY

 









15 tháng 9, 2020

BIẾT ĐÂU CHỪNG NGÀY MAI TRỜI RẠNG NẮNG?

 



buổi chiều tầm tã mưa

mưa từ Sài Gòn mưa ra Hà Nội

Bình Dương, Lâm Đồng cùng chung một nỗi

nước mắt rơi tuôn đau xé cõi lòng!

 

ai làm nên cảnh long đong?

bao tiếng khóc than quặn lòng nhân thế

bão táp cuồng phong đổ xuống đời dâu bể

một kiếp phù sinh sao lắm đoạn trường?

 

mùa thu về đầy phiền não tai ương

muốn viết bài thơ mà tứ như rời rã

ốc đảo lạnh lùng thôi làm người xa lạ

tắt nghẹn giọng cười… nhắm mắt dỗ dành ta:

 

hãy lãng quên đời!…

quên cuộc can qua!

biết đâu chừng ngày mai trời rạng nắng?

 






14 tháng 9, 2020

ĐÔI DÒNG CẢM NHẬN VỀ BÀI THƠ BĂN KHOĂN CỦA TÁC GIẢ HOÀNG THỊ LÃNG MÂY




Có gì đó trong tâm tư thao thức, trở trăn hoài một nỗi nhớ mông lung, nhện giăng tơ hay giăng sầu trăm mối? Cho lòng em sóng gợn mãi không yên.

Tôi rất ấn tượng với tên một tác giả trên thi đàn, Hoàng Thị Lãng Mây. Không biết đây là tên thật hay là bút danh mà nghe rất đậm chất thơ. Thật vậy, cô có trên dưới 400 bài thơ được đăng trên thi đàn, một gia tài kếch xù mà bất kỳ ai yêu thơ cũng thòm thèm mơ ước có?! Hôm nay lại có một bài thơ của cô mới được đăng, tôi xin mạn phép có đôi dòng cảm nhận. Bài thơ “Băn khoăn” thuộc thể loại thơ năm chữ, gồm bốn khổ như sau:


Băn khoăn


Trăng đêm nay mười sáu

Sao đọng nét u hoài ?

Chút tình xưa đau đáu

Lời thơ sầu không phai


Bao năm rồi người hở

Kể từ phút chia tay

Cho vần thơ nức nở

Chuyện tình nhiều đắng cay ?


Thôi đừng nên hờn trách

Mây lặng lẽ u sầu

Đường gập ghềnh xa cách

Nhớ nhung gởi về đâu ?


Người ơi, người có biết

Tháng ngày đầy trở trăn

Giờ xa xôi cách biệt

Sợi tơ buồn giăng giăng ?


Hoàng Thị Lãng Mây

Tác giả mở đầu bài thơ với hình ảnh tuyệt đẹp: trăng mười sáu, một hình ảnh thường gặp trong thơ của rất nhiều thi sĩ. Trăng mười sáu rất tròn, rất sáng mặc dù thời điểm này là rằm tháng 10 âm lịch, đã cuối thu. Một không gian thơ đã được mở ra thật huyền diệu cho bài thơ của tác giả. Nhưng “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” (Truyện Kiều – Nguyễn Du), bởi trong lòng tác giả đang “băn khoăn” một điều gì đó. Trăng mười sáu tròn đẹp như thế “sao đọng nét u hoài?”. Tác giả không để cho người đọc phải thắc mắc lâu hai câu kế tiếp đã giải bày nguyên cớ: “Chút tình xưa đau đáu, lời thơ sầu không phai”.

Trăng đêm nay mười sáu

Sao đọng nét u hoài ?

Chút tình xưa đau đáu

Lời thơ sầu không phai

Đoạn mở đầu của bài thơ đã dẫn dắt người đọc vào một không gian thật huyền ảo của đêm trăng nhưng gờn gợn nỗi buồn. Quả thật những người yêu trăng hay đa sầu (Ông bà xưa hay nói vậy). Câu chuyện được tác giả dẫn dắt bằng lời tự sự đều đều:

Bao năm rồi người hở

Kể từ phút chia tay

Cho vần thơ nức nở

Chuyện tình nhiều đắng cay ?

Nhìn trăng lại nhớ đến người, nhớ đến phút chia tay đẫm lệ mà đã bao năm rồi vẫn còn tươi nguyên kỷ niệm. Để lệ sầu ướt đẫm từng đêm bởi những “vần thơ nức nở” khóc cho “chuyện tình nhiều đắng cay”. Tiết tấu của thể loại thơ năm chữ quay đều quay đều như một khúc nhạc, kể về một chuyện tình buồn giữa đêm trăng tĩnh mịch. Tác giả hỏi người nhưng kỳ thực là tự hỏi chính mình “Bao năm rồi người hở?” Đã bao nhiêu năm xa cách là bấy nhiêu nỗi sầu nhớ đong đầy ký ức hằng đêm. Không biết nguyên nhân của sự chia cách này từ đâu, chẳng biết người ra đi có hờn trách người ở lại hay người ở lại hờn trách người đi. Chỉ nghe tác giả thốt lên:

Thôi đừng nên hờn trách

Mây lặng lẽ u sầu

Đường gập ghềnh xa cách

Nhớ nhung gởi về đâu ?

Dẫu buồn, dẫu nhớ nhưng tôi biết chính tác giả cũng chẳng trách hờn gì đâu, sự chia ly đã như là một định số đã an bày. Không ai khác hơn là tác giả đã hiểu rất rõ nguyên nhân của sự chia ly này, và tôi cũng cam đoan rằng tác giả cũng đã rất nhiều lần tự nhủ lòng đừng nên sầu khổ. Nhưng than ôi! Chẳng ai có thể quản thúc được con tim, vui, buồn, nhung nhớ là theo lẽ riêng của nó. Chính vì thế trong ánh trăng sáng của đêm mười sáu này tâm hồn nhạy cảm của tác giả lại rung lên những cung bậc trầm bổng, khi kỷ niệm ngày cũ tràn về. Rồi tự đáy con tim tuôn trào ra những vần thơ đầy tâm trạng và rất tự nhiên chẳng chút trau chuốt nhưng lại sáng ngời chất thơ.

Người ơi, người có biết

Tháng ngày đầy trở trăn

Giờ xa xôi cách biệt

Sợi tơ buồn giăng giăng ?

Bài thơ kết thúc bởi một dấu chấm hỏi, một hình ảnh cũng rất mong manh và hư ảo: “Sợi tơ buồn giăng giăng”. Tôi thật sự ngưỡng mộ tác giả với cách gieo vần rất tự nhiên và cách sử dụng hình ảnh thật độc đáo. Sợi tơ. Vâng! Ai cũng biết sợi tơ rất mỏng manh nhỏ bé nó gần như lúc ẩn, lúc hiện rất khó nhận thấy, nhưng nó lại cứ quấn quýt, vướng víu, khi vướng phải sợi tơ rồi thì rất khó mà gỡ ra. Nỗi buồn của tác giả cũng như thế, nó mong manh hư ảo, nhưng dai dẳng triền miên, nó vướng víu mãi tâm can của tác giả khiến cho lòng “băn khoăn” mãi không nguôi.

Tôi đã đọc đi đọc lại bài thơ thật nhiều lần mới cảm được hết cái nghĩa của hai chữ “băn khoăn” mà tác giả đặt làm lời tựa. Ở đây không phải “bâng khuâng” mà cũng chẳng phải là nhung nhớ hay mong đợi. Nỗi băn khoăn này là cảm giác vướng víu của sợi tơ tình còn giăng mắc mãi trong tim tác giả. Chia tay một người và người ấy đã đi thật xa, nhung nhớ rất nhiều, buồn thật nhiều cho những kỷ niệm đắng cay, nhưng tác giả không mong người xưa quay trở lại, không trách hờn, không giận dỗi, chỉ là một cảm giác giăng mắc của sợi tơ buồn phảng phất mãi trong tim.

Trên đây là những cảm nhận của riêng tôi về bài thơ, rất mong tác giả và quý cô, chú, anh, chị bạn đọc bỏ qua cho những thiếu xót. Xin chân thành cảm ơn tác giả Hoàng Thị Lãng Mây!


Trương Hoài Phong

18/11/2013






DÂU BỂ CUỘC ĐỜI

 




có nhiều lúc một mình ngồi túy lúy

chén hồ trường chẳng ai để sẻ chia

xa thật rồi người một thời tri kỷ

đêm từng đêm nước mắt mãi đầm đìa

 

có những lúc ruổi rong ngàn vạn dặm

ta mệt nhoài chợt nhớ lắm bờ vai

với tay níu thiên hà xa thăm thẳm

nghe con tim từng nhịp đập u hoài

 

có những lúc ngâm nga bài thơ cũ

trăng bên thềm nhàn nhạt tiếng thở than

còn đâu nữa thuở vàng son quá khứ

ta mất nhau để thơ phải bẽ bàng

 

tự dỗ dành cuộc vô thường là thế

hợp rồi tan… tan hợp… bể dâu đời!...

 







11 tháng 9, 2020

XÚC CẢM!!!... THƠ - ĐỜI HOÀNG THỊ LÃNG MÂY

 








Tôi gặp Hoàng Thị Lãng Mây rất tình cờ như mọi sự tình cờ ở những vần thơ. Chỉ khác là đọc thơ em rồi trong lòng luôn khát khao được coi em là hồng nhan tri kỷ.

Tôi muốn viết thật nhiều về em mà hiểu biết giới hạn, tinh lực giới hạn. Đôi khi còn sợ góc nhìn ấu trĩ của mình làm tổn thương đến những câu vần được chưng cất từ trí não, từ con tim đang đập nhịp đập sắt se đau đớn.

Đối với tôi Hoàng Thị Lãng Mây không thuộc một biểu tượng, tôi viết về em đơn giản vì một tấm lòng.

Tôi gọi tiếng "em" chân thành cho dù ngoài đời có thể tôi còn ít hơn em năm bảy tuổi. Nhưng điều đó có hề chi khi nàng thơ trong em đã khắc vào tim không bôi xóa nổi. Thơ em đã cho tôi miền trú ngụ ấm áp thanh tao để tự tâm gột rữa những rêu phong dâu bể đời thường.

 "Hãy thong dong đi trọn nẻo đường đời

 Dù đá sỏi gập ghềnh bao chướng ngại

Chân cứ bước mặc đêm dài tê tái

Dẫu trời đông buốt giá ngập sương giăng". ( Trích thơ Lãng Mây)

Hoàng Thị Lãng Mây không chỉ mang đến diễn đàn thơ một số lượng lớn với nhiều tác phẩm có giá trị nghệ thuật cao.

Công chúng yêu thơ đón nhận những tác phẩm đã được xuất bản với sự thẩm định nghiêm ngặt của NXB HỘI NHÀ VĂN, NXB THANH NIÊN. Những" Bóng Mây, Khúc Tương Tư, Mây Tím, Nối Lặng Trong Đêm hay Vần Thơ Tri Kỷ" là minh chứng một sức viết kì lạ của người nữ sĩ đang phải hằng ngày vật lộn với căn bệnh thể chất của se sắt con tim.

Không biết có phải thơ là thần dược cho trái tim bé bỏng đang loạn nhịp của em không? hay như một nữ sĩ phương Tây đã từng nói:

" Đây là khoản hao mòn kinh khủng nhất

Hao mòn tim và mai một tinh thần"

Mà em vẫn cứ viết vẫn cố dành thời gian giao lưu với những bạn thơ yêu quý mình.

Lãng Mây ơi!" Áng mây buồn muôn thuở" trong tâm hồn " Lều Thơ Phiêu Lãng" đừng bay quá xa hãy trở về với diễn đàn thơ với mái ấm dưỡng nuôi mầm chồi thơ ca của mình. Dẫu nơi đây còn nhiều tao loạn, lắm đa đoan.

Nhiều khi trăn trở dõi theo đường thơ mà biết em đang đi và hướng tới cách biểu cảm như một "kiếp tu" để đẩy cao giá trị tuyệt đỉnh của đạo đức.

Nhưng!... Lãng Mây ơi!..

" Đời thăng trầm dâu bể

Em mỏng manh tơ trời..." ( trích thơ Lãng Mây )

Hãy mở rộng ý nghĩa của chữ tu cho hồn thơ em mãi lấp lánh sắc màu, cho những khát khao cháy bỏng. Hãy cứ điểm trang cho những xúc cảm đang thao thức trong nhịp đập trái tim bé bỏng đáng thương ấy mà đợi chờ như em đã từng "Chải tóc chờ thu"

Dù ở góc nhìn nào người yêu thơ cũng thẩm thấu được một ý tưởng thơ, một phong cách thơ thật nồng nàn nhân hậu . Tuy khá thành công trên cung bậc văn chương. Lãng Mây vẫn ẩn sâu khép mình trong khung trời thơ ca đương đại.

Một lần tình cờ lang thang trên mạng tôi đọc được bài viết của báo Bình Dương về cô giáo nhà thơ Đỗ Mỹ Loan tên thật của Lãng Mây hiểu được đôi chút về cuộc sống hiện tại về những cơn đau em đang phải vật lộn mà cảm phục mà yêu kính vô ngần.

Một tâm hồn, một trái tim luôn vượt lên nỗi đau thể chất, để vẫn rộn ràng đập những nhịp đập nồng nàn đôn hậu với thơ với đời. Những câu chữ vuột ra từ trái tim không khỏe mạnh ấy đã làm chuếnh choáng hồn tôi.

Lãng Mây ơi! 

Hãy để những " Nốt lặng trong đêm" tấu lên khúc tình ca rạng ngời tình yêu đôi lứa. Hãy để vầng "mây tím" lãng du bồng bềnh bay trên khung trời thơ ca mà điểm trang sắc màu cho thêm lung linh dịu vợi.

Những " vần thơ tri kỷ " kia mãi mãi là cầu nối xuyên suốt mọi tâm hồn thơ để khẳng định: " Không có con đường nào đẹp đẽ hơn, thánh thiện hơn con đường đến với thơ ca"./.

BMT – Ngày 10/7/2015                                                                     

Lều Thơ Phiêu Lãng

 






LẮNG ĐỌNG HỒN THƠ


LỠ LÀNG

 



người đi đã mấy thu rồi nhỉ?

sương tuyết trở trăn bạc mái đầu

kỷ niệm ngọc ngà còn cất giữ?

mơ ngày gặp gỡ giữa mùa Ngâu

 

lầu mây quán gió xưa hò hẹn

phủ kín rêu phong một góc trời

từ buổi nhổ neo thuyền tách bến

bao lần nhớ lại thuở xa xôi?

 

lâu đài thành quách chừng hoang phế

hoa lá ngẩn ngơ tưởng dáng người

nắng quái liêu xiêu buồn dâu bể

lỡ làng nguyệt tận ánh trăng rơi







09 tháng 9, 2020

XÀO XẠC LÁ THU VÀNG

 



… và con tim rộn ràng vui trở lại

ta đã quên vô tình màu nắng quái

buổi chiều thu dìu dịu gió heo may

 

khi nỗi buồn hiu hắt ghé qua vai

muốn tựa vào ai… sẻ chia niềm khắc khoải

nụ cười ấy… sao ngọt ngào êm ái?

tưởng chừng như giấc mộng mị thiên đường!

 

ánh mắt nhìn gờn gợn sóng trùng dương

dỗ dành ta khúc ca dao nồng ấm

bỏ sau lưng quãng đời đầy ảm đạm

con tim gầy từng nhịp đập yêu thương

 

để giờ đây ta quên hết chán chường

áo hoàng hoa thơm nồng mùi lụa mới

ta xuống phố bên người vui như hội

hai hàng cây xào xạc lá thu vàng

 

mây gió vờn… thơ vừa giở sang trang!…

 






NGẪM

 



Càng lớn tuổi bạn sẽ thấy mình càng cô đơn. Rồi đến một ngày bạn sẽ nhận ra không còn ai có thể chia sẻ hết nỗi niềm. Người gọi là tri âm tri kỉ, thực ra không tồn tại. Ngay cả người mà ta đã từng nghĩ rằng đó là "Người đồng hành" cũng có thể chưa từng bước chung một quãng. 

Lòng người là thứ khó đoán biết. Tình người là thứ dễ đổi thay. Đặt cược hết vào một con người là lựa chọn của kẻ dại khờ. Chỉ có điều, ta đâu có thể lựa chọn mình là người thông minh hay khờ dại. Bởi vì ta chỉ là một con người. 

Cuộc đời, vì thế ta đã khóc ngay từ khi thấy ánh mặt trời. Nếu mỗi ngày trôi qua vẫn cứ rơi nước mắt thì cũng là một lẽ tự nhiên. 

Thế cho nên, là phụ nữ, hãy chỉ đặt niềm tin trọn vẹn cho riêng bản thân mình. Dẫu như vậy cũng khó để có thể cười. 

(Bạch Hoàn)







08 tháng 9, 2020

LỤC BÁT YÊN BÌNH

 



theo nhau

qua quãng đường dài

sẻ chia cảm xúc

tháng ngày phù hư

 

vần lục bát

điệu tương tư

nghìn năm sau…

mãi lời ru ấm nồng

 

dẫu rằng

cách núi ngăn sông

vẫn không che được

mênh mông nghĩa tình

 

cuộc đời giấc mộng phiêu linh

giữ tâm thanh thản yên bình cõi thơ

 






07 tháng 9, 2020

PHÔI PHA

 



ngồi đây

tính cuộc vuông tròn

trong trăm năm ấy

mỏi mòn đợi trông

 

tiếc chi

cải đã lên ngồng

biển dâu

đã hóa hư không nhạt nhòa

 

đắng lòng

cổ tích phôi pha

còn đây

nỗi nhớ diết da

một thời…

 






LÀM CÔ HIỆU PHÓ MÀ CHI!

 





em  - cô hiệu phó trẻ măng

anh là khối trưởng khối Năm dạn dày

quen nhau chẳng dám cầm tay

sợ đám trò nhỏ thơ ngây trêu cười

 

bốn con mắt liếc chơi vơi

sợ thêm đồng nghiệp buông lời thị phi

làm cô hiệu phó mà chi

gương mặt nghiêm nghị còn gì thanh xuân?

 

hạ xa… thu đã đến gần

mùa khai giảng mới phân vân đôi đàng

lá thu vàng úa miên man

chừng đông phong tới ai mang cau trầu?

 

quanh em lắm nỗi lo âu

dự giờ thăm lớp chuyên sâu bao điều

vì nghề quên chữ thương yêu

em - cô hiệu phó với nhiều trở trăn

 







06 tháng 9, 2020

MƯA

 





mưa chi buồn quá mưa ơi

che mất mặt trời chẳng thấy người thương






04 tháng 9, 2020

BỎ QUÊN CHIẾC NÓN BÊN CẦU

 





bỏ quên chiếc nón

bên cầu

trở về thao thức

đêm thâu nhọc nhằn

 

lo dọc

rồi lại lo ngang

vào tay quân tử

hay hàng tiểu nhân?

 

bâng khuâng

dạ mãi bâng khuâng

con tim buốt thắt

bần thần ruột gan

 

đèn khuya

hiu hắt võ vàng

bên rèm thờ thẫn

ngổn ngang tấc lòng

 








03 tháng 9, 2020

BUÔNG

 



nỗi buồn

sao mãi quẩn quanh

để dòng dư lệ

long lanh tuôn trào

 

giận người

ngoa ngoắt như dao

đãi bôi

đen trắng

bể dâu chán chường

 

chỉ là

một giấc đoạn trường

rồi ra cát bụi

gió sương bạn cùng

 

thôi đành

gởi lại mông lung

ngàn năm

chìm với muôn trùng

lãng quên







02 tháng 9, 2020

VU LAN NHỚ NGOẠI

 



Thấm thoắt Vu Lan lại đến rồi

Sao lòng buồn bã nhớ không nguôi

Bóng hình của ngoại ngày xưa ấy

Mái tóc bạc phơ đẹp tuyệt vời !


Ba mẹ lìa đời từ lúc trẻ

Một mình nuôi đám cháu mồ côi

Bữa cơm dưa muối chưa no bụng

Chạy chợ từng ngày nước mắt rơi !


Nhiều lúc ngoại ngồi nhìn đám trẻ

Đứa nào cũng đã lớn lên nhanh

Dưỡng nuôi vừa phải lo ăn học

Các cháu giờ đây đã trưởng thành


Tối tối chị em thường tụ họp

Chuyện trò rôm rả để bà vui

Ngoại cười hiền dịu trông thương quá

Tuổi ngoại gần trăm bỗng ngậm ngùi !


Rồi ngoại cũng lìa chốn thế gian

Ngôi nhà lạnh lẽo trắng màu tang

Đêm đêm nhớ ngoại rưng rưng khóc

Di ảnh chập chờn quyện khói nhang


Báo hiếu Vu Lan viếng lễ chùa

Con quỳ lạy Phật nhớ ơn xưa

Đóa hoa hồng trắng cài lên ngực

Móm mém ngoại cười thoảng khói đưa !







ĐÊM NGHE MƯA NHỚ NGOẠI

 




Mưa gọi dậy lúc nửa đêm

Choàng tỉnh giấc nghe chảy tràn nỗi nhớ

Mười bảy năm Ngoại thành người thiên cổ

Con một mình phải chịu cảnh mồ côi


Tim từng cơn quặn thắt ngậm ngùi

Giữa chợ đời con một mình bươn bả

Đường con qua đầy gai chông sỏi đá

Bước nhọc nhằn trước nghiệt ngã bão giông


Nhớ ngày xưa Ngoại lội suối băng đồng

Vai kĩu kịt gánh gồng nuôi cháu dại

Thương ánh mắt già nua đến quặn lòng tê tái

Ngoại thân cò đâu quản ngại nắng mưa


Con lớn khôn theo nhịp võng đu đưa

Bên khúc ca dao ầu ơ dịu dàng sâu lắng

Tưởng hạnh phúc dài cùng năm tháng

Có ai ngờ… xa vắng… buổi tàn xuân…


Nằm nghe mưa con nhớ Ngoại vô ngần

Tiếng tí tách ngỡ lời ru êm ái

Gió ngoài hiên ngỡ bước chân của Ngoại

Nụ cười hiền… con nhớ mãi không thôi!







THỬ

 



thử một ngày không biết đến nỗi buồn

cùng nụ cười tung tăng xuống phố

trời mùa thu mây vàng loang lổ

ánh mắt nhìn ấm áp thương yêu

 

thử một ngày không có chữ cô liêu

mạnh mẽ, tự tin bước giữa dòng xe cộ

mình không là con ngố

giam hãm đời trong câu chữ thủy chung

 

thử một ngày không mắt lệ rưng rưng

con tim dửng dưng với trò đùa thiên hạ

mặc người đời bán mua mặc cả

ta lạnh lùng ngẩng mặt ngắm tha nhân

 

sẽ chẳng còn bâng khuâng

ngồi thở than... than thở

tứ thơ toàn dang dở

hư ảo tình nhạt nhẽo chán chê

 

ta thong dong mở cửa đón thu về

niềm hạnh phúc rạng ngời trang thơ nhỏ

chiếc lá úa bên hiên nhà bỡ ngỡ

khúc giao mùa yên ả gió vờn mây…

 

 

 



 

 


01 tháng 9, 2020

NGUYỆN CẦU

 




Mẹ khuất núi mồ côi con chịu

Giữa đường đời nặng trĩu buồn đau

Áo cài hoa trắng nghẹn ngào

Vu Lan tưởng nhớ công lao biển trời

 

Nghe trong gió lời ru khe khẽ

Bài ca dao tình mẹ thiết tha

Võng đưa con tuổi ngọc ngà

Phần mẹ tuổi già tóc bạc pha sương

 

Rồi bỗng đâu vô thường vẫy gọi

Buổi chiều thu mây khói mịt mờ

Mẹ đi bỏ lại con thơ

Trần gian con phải bơ vơ một mình

 

Rằm tháng Bảy sắm sinh lễ vật

Con nguyện cầu Trời Phật chứng minh

Mong sao Mẹ được siêu sinh

Tây phương cực lạc kệ kinh tháng ngày

 

 

 

 



 

 


GIỌT BUỒN CHỚM THU

 




anh về qua xóm nhỏ

nhà hoang vắng bóng người

vườn xưa đầy lá cỏ

nghe giọt buồn rụng rơi

 

chuyện ngày xưa xa lắc

hai đứa là láng giềng

bốn mùa vang tiếng hát

rộn ràng lời đưa duyên

 

cũng bởi vì ánh mắt

hay hờn dỗi khóc nhè

anh chao nghiêng hồn phách

đi lạc vào bến mê

 

biển đời anh dậy sóng

theo tiếng gọi non sông

gặp nhau qua giấc mộng

rồi tin em lấy chồng

 

mấy mùa thu thay lá

anh trở lại quê xưa

ngang nhà em buồn bã

nhớ thương nói sao vừa

 

anh gọi thầm khe khẽ

dấu yêu đã xa rồi

tà dương nhòa mắt lệ

con tim sầu cút côi

 






VU LAN NHỚ MẸ

 





nén nhang tưởng nhớ Mẹ hiền

cầu mong Mẹ sớm về miền Tây phương

hồi kinh cùng với hoa hương

Vu Lan dâng Mẹ trọn đường hiếu nhi







:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.