Chờ em về
nhé, dã quỳ ơi!
Xứ lạ buồn
thiu biếng nói cười
Giăng phủ bốn
bề đầy lạnh giá
Thẫn thờ nhớ mãi sắc hoa tươi
Đi giữa màu
hoa tuyết tủi hờn
Tháng ngày lặng
lẽ với cô đơn
Một mình đếm
bước mi nằng nặng
Kỷ niệm ngày
xưa biết có còn?
Mỗi độ dã quỳ
tràn ngập phố
Cùng anh đi
dạo giữa rừng hoa
Màu vàng rực
rỡ yêu kiều quá
Hái vội cài
lên tóc điệu đà
Anh gọi em
là công chúa nhỏ
Hay hờn hay
dỗi lại mê thơ
Nụ cười má
lúm giàu duyên nợ
Thiên hạ bao
chàng phải ngẩn ngơ
Ngượng ngùng
em chẳng dám nhìn anh
Rối rít anh
luôn miệng dỗ dành
Tặng đóa dã
quỳ mong chuộc lỗi
Nhoẻn cười... em
mắt ướt long lanh
Chuyện ngày
xưa ấy thật dễ thương
Hai đứa lớn
lên ngược nẻo đường
Anh phía
chân trời em góc bể
Thơ tình man
mác chữ sầu tương
Chờ em về
nhé, dã quỳ ơi!
Chẳng biết
giờ anh ở góc trời
Có nhớ đến
người em gái nhỏ
Vẫn còn rong
ruổi chốn xa xôi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét