rồi sẽ quên…
rồi cũng sẽ lãng quên
tiễn cánh buồm
ngày ra khơi lướt sóng
con còng gió
cứ thẫn thờ mong ngóng
cuối chân trời
chỉ bóng nước thênh thang
chim hải âu
bay vội lúc chiều tàn
giọng thảng
thốt gọi bầy trong vô vọng
tiếng gầm rú
đại dương giữa gió trời lồng lộng
cô đơn chất
chồng trên lớp lớp cô đơn
vọng âm xa
ai oán của cung đờn
vụt trỗi lên
và nửa chừng tắt lịm
chút ánh
sáng lóe lên cuối con đường tìm kiếm
chẳng còn
gì… vỡ vụn ánh sao đêm
rồi sẽ quên…
rồi cũng sẽ lãng quên
bóng hình ấy
sẽ chìm vào dĩ vãng
chuyện tình
buồn nhạt nhòa theo năm tháng
mặt trời hồng
sưởi ấm lại giá băng
rồi sẽ quên…
sẽ vơi bớt nhọc nhằn
con còng gió
lang thang bờ cát trắng
ngó mông
lung phía ầm ào biển mặn
tự dặn lòng
còn đó những yêu thương
hãy đứng lên…
xóa hết mọi chán chường…