31 tháng 8, 2020

HÃY NGỦ YÊN, THÁNG TÁM!

 






chợt thức giấc nửa đêm

bao kỉ niệm xuôi nguồn ào ạt

con tim chừng quay quắt

nhớ nụ cười, ánh mắt thuở hồng hoang

 

vầng mây trắng lang thang

ngọn gió bồng phiêu lãng

hội ngộ nhau bên góc trời chạng vạng

cùng sẻ chia câu ngọt mật ấm nồng

 

ánh nắng vàng vướng víu cạnh dòng sông

làm nhân chứng cho cuộc tình cổ tích

dẫu trăm năm nghìn năm sau mờ mịt

chẳng phai nhòa tiếng vọng của yêu thương

 

tháng tám ơi… ai ru khúc miên trường

để mộng mị tràn qua miền ký ức

mây ngẩn ngơ giữa dặm đường xuôi ngược

chuyện ngày xưa hoài trăn trở thâu đêm

 

hãy ngủ yên quên hết giọt lụy phiền

tờ lịch hôm qua còn sót lại

tháng tám mù khơi của quãng đời xa ngái

theo ngọn gió bồng giong ruổi tận phương nao?…

 






30 tháng 8, 2020

ĐÂU RỒI MÁI TÓC NGANG VAI?

 




đâu rồi mái tóc ngang vai

đã theo em suốt tháng ngày mộng mơ?

không dưng hờn giận vu vơ

tự tay cắt đứt bến bờ thương yêu

 

một mai nắng sớm mưa chiều

ốc đảo quạnh vắng cô liêu theo cùng

chẳng còn ai xướng họa chung

vần thơ lẻ bạn nghìn trùng cách xa

 

đâu rồi mái tóc mượt mà?

hương chanh hương bưởi vỡ òa niềm đau!…







NGỘ...

 



nhẹ nhàng

tiếng kệ câu kinh

giữ sao thanh thản

yên bình nẻo tâm

 

tránh xa

hư ảo lạc lầm

cô đơn ốc đảo

âm thầm tự thân

 

chẳng phiền não

chẳng hận sân

ngồi xem

con tạo xoay vần

tới đâu…







29 tháng 8, 2020

GIÁC

 





nỗi buồn

giấu tận chân mây

mang thơ hong nắng

cho ngày ấm hơn

 

tội câu lục bát

tủi hờn

nhớ lời nguyện ước

nguồn cơn não phiền

 

thôi thì

cạn kiệt nhân duyên

vẫy tay từ tạ

con thuyền ra khơi

 

chỉ mong

tìm lại nụ cười

viên dung hạnh phúc

cuối đời an yên…







28 tháng 8, 2020

NGỘ

 





chắp tay 

lạy Phật Di Đà

chốn tạm Ta bà 

nhiều lắm nhiêu khê

 

nhẹ lòng 

một cõi đi về

rồi ra cát bụi 

đắm mê đứt lìa

 

không còn 

thổn thức canh khuya

không còn 

mộng mị đầm đìa giọt tuôn

 

chắp tay 

lạy Phật mười phương

sớm hôm kinh kệ 

tỏ tường nẻo tâm








26 tháng 8, 2020

SẼ CÓ MỘT NGÀY...

 



Sẽ có một ngày em xa anh

Buổi sáng mai chim không buồn giọng hót

Hạt sương sa trên tàng cao chót vót

Đón bình minh mà chẳng nở nụ cười


Hoa trong vườn cũng phai sắc kém tươi

Cho ong bướm ngỡ ngàng câu bối rối

Mặt trời lên sao ngập tràn bóng tối

Dòng sông buồn nước cũng lặng lờ trôi


Không còn em bên cạnh cuộc đời

Chẳng biết anh có thấy lòng hụt hẫng ?

Nhìn nhà cửa bốn bề đều trống vắng

Thiếu bàn tay chăm sóc việc trong ngoài


Để thấy rằng em đã chịu đắng cay

Bao phiền muộn chất chồng theo năm tháng

Em đã phải cúi đầu im lặng

Giam hãm mình trong lồng kính vàng son


Nhớ nghe anh đừng giận dỗi trách hờn

Em thèm được tung tăng ngoài nắng gió

Thèm được sống bên lời thơ bỏ ngỏ

Được yêu thương, được trở lại chính mình


Đừng biến em thành sở hữu của riêng anh

Em rất sợ mọi giáo điều gia trưởng

Sợ hạnh phúc trong lạnh lùng hoang tưởng…

Sẽ có một ngày em trốn chạy thôi anh… !










25 tháng 8, 2020

NGŨ NGÔN CHIỀU THU

 



chiều lang thang trên phố

chầm chậm những vòng xe

heo may giăng kín ngõ

mới hay thu đã về

 

áo hoàng hoa bỡ ngỡ

kỉ niệm xưa ngập tràn

cổ tích tình một thuở

giờ chỉ là mơ hoang

 

xạc xào vàng lá rụng

ru hồn ta chán chường

biển đời ta dậy sóng

nhạt nhòa lời yêu thương

 







TỨ TUYỆT MÙA THU

 



chẳng lẽ mùa thu đã trở về?

chợt nghe vừa thức giấc cơn mê

hồn thơ lãng đãng miền hiu quạnh

ngắm lá vàng rơi thấy não nề


níu áng mây xa tỏ nỗi niềm

vì đâu để buốt thắt buồng tim?

khúc tri âm ấy giờ phai nhạt

thổn thức canh thâu dõi mắt tìm


còn chi đâu nữa… còn đâu nữa?

thuyền đã ra khơi phía mịt mù

vương vấn làm chi lời đã hứa

cũng đừng giọt đắng khóc thiên thu!











24 tháng 8, 2020

CHỢT NHỚ THÁNG NGÀY HỒNG XƯA



thu vừa mới chớm

gờn gợn heo may

lung linh nắng đậu bờ vai

cho em chợt nhớ tháng ngày hồng xưa

 

đung đưa gió hát

dìu dặt lời mây

bên anh hạnh phúc ngập đầy

rộn ràng ánh mắt đắm say ân tình

 

bóng hình sóng bước

óng mượt đường tơ

vui vầy xướng họa cùng thơ

khúc tri âm ấy bến bờ thương yêu

 

cánh diều bay bổng

đồng vọng ca dao

đời vui rực rỡ sắc màu

song tứ lục bát ngọt ngào vần câu




 

23 tháng 8, 2020

GIỮA HAI BỜ HƯ THẬT

 




đã quen rồi cái cảnh cô đơn

buổi hoàng hôn bên tách cà phê đắng

nghe hình như tràn qua hồn vị mặn

chút tủi hờn khóe mắt chợt cay cay

                                

mùa thu về hiu hắt gió heo may

cho bờ vai xót xa miền trống vắng

nhánh thạch thảo nghiêng nghiêng sầu u uẩn

màu tím buồn xao động cả không gian

 

chiếc lá bơ vơ cúi mặt giấu bẽ bàng

thành quách đền đài tan thành sương khói

cổ tích tình chợt xa vời vợi

khúc tri âm… sao vội phai nhòa?

 

chỉ còn đây nỗi nhớ diết da

tách cà phê không đường đắng ngắt

đứng giữa hai bờ hư thật

thấy tội nghiệp mình…

bong bóng nước vỡ tan!…

 

 




 

 

 


21 tháng 8, 2020

NGHE SAO NỖI CHÁN KHÔNG RỜI

 





nghe sao

nỗi chán không rời

câu thơ mắc nghẹn

bùi ngùi thở than

 

mượn vần lục bát

ngỡ ngàng

thất niêm lạc vận

ngổn ngang trăm bề

 

ừ thì chán…

đến chán chê

không dưng

muốn xóa đam mê một thời

 

khúc tri âm

luống bồi hồi

so dây

gãy vụn

u hoài riêng ta

 

tội cho ngày tháng mù lòa

tơ vương vấp phải vỡ òa trăm năm

 





THÔI MÌNH LÀ NGƯỜI CŨ



(Cảm tác từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Mê Tâm)

 

thôi mình là người cũ

chuyện tình yêu một thời

xếp gọn vào ngăn tủ

chìm khuất phía mù khơi

 

đừng nhìn nhau day dứt

quá khứ ngủ yên rồi

tháng ngày dài thổn thức

giọt lệ hoài đắng môi

 

đừng hỏi han chi cả

nếu gặp nhau bên cầu

như người dưng xa lạ

cúi mặt giấu niềm đau

 

cũng đừng câu xướng họa

mặc thơ khóc mồ côi

gom sầu cùng hoa lá

tro than gửi góc trời

 

thôi mình là người cũ

vấn vương mãi ích gì

hoàng hôn ngồi tư lự

tứ thơ về ướt mi

 

 

 




 

 

 

20 tháng 8, 2020

GHÉ LẠI VƯỜN THƠ

 




ghé ngang qua vườn thơ

không gian buồn quạnh vắng

đâu dáng xưa đợi chờ

nước mắt rơi mằn mặn

 

nhện tơ chừng giăng phủ

tường vôi loang lổ đầy

một khoảng trời quá khứ

còn phảng phất quanh đây

 

này lầu mây quán gió

cùng thưởng nguyệt ngắm hoa

hồn thơ như bỏ ngỏ

lời tri âm mặn mà

 

nào dè cơn dông bão

cuốn phăng mọi thân tình

mới hay đời hư ảo

ngày tháng dài phiêu linh

 

ngỡ ngàng chân quay bước

nói với ta thầm thì

trên dặm đường xuôi ngược

nhẹ bớt nỗi sầu bi

 

 





19 tháng 8, 2020

MƯA BUỒN THÁNG TÁM




trời đổ mưa rồi thôi em hãy ngủ đi!

nhắm mắt thật ngoan đừng câu trăn trở

quá khứ đắng lòng… chuyện tình dang dở…

giấu kín thật sâu ngăn ký ức hồng

 

trời đổ mưa rồi còn ai nữa mà mong?

phố vắng người qua đèn đường hiu hắt

chỉ riêng em và nỗi sầu quay quắt

xé nát con tim giai điệu não nề

 

đã khuya lắm rồi mưa từng giọt tái tê

em như chú mèo cuộn mình tránh gió

đâu có ai để em cùng to nhỏ

thôi ngủ đi em… đêm cũng sắp tàn!

 

mưa dắt em về một thuở hồng hoang

có thành quách cung son… lầu mây quán nguyệt

tất cả đã xa xôi…

để lại niềm nuối tiếc…

mưa tháng tám buồn… buồn đến ngẩn ngơ!...

 






18 tháng 8, 2020

CÙNG THƠ GIONG RUỔI DẠO CHƠI

 





 

tiếc công nối sợi dây dài

giếng chừng khô cạn u hoài riêng ta

 

chuyện ngày xưa ấy ngọc ngà

chỉ là hư ảo phôi pha đắng lòng

 

vô thường thoắt có thoắt không

chôn vùi dĩ vãng thong dong cuối đời

 

cùng thơ giong ruổi dạo chơi

nhặt từ bi hạt rạng ngời nẻo tâm

 

 






TA NGỒI CÙNG VỚI THƠ TA

 


chỉ là hư ảo mà thôi

trắng đen hai mặt đãi bôi lòng người

 

buồn chi phai nhạt nụ cười

mặc cho thiên hạ vẽ vời điêu ngoa

 

ta ngồi cùng với thơ ta

mấy vần lục bát ngân nga thắm tình

 

cuộc đời cõi mộng phiêu linh

bỏ buông cho hết rập rình khổ đau

 

chỉ mong thơ mãi ngọt ngào

dưới cội trúc đào mơ cổ tích xưa







16 tháng 8, 2020

CHỦ NHẬT BUỒN

 






chủ nhật buồn thật buồn

trời không mưa không nắng

bó gối ngồi im lặng

ngắm mây gió lượn lờ

 

muốn tâm sự cùng thơ

tứ đi đâu biền biệt

con chữ sầu da diết

ủ rũ biếng nói cười

 

giấy bút sắc kém tươi

co ro trên bàn viết

chớm thu sao bão tuyết

tràn ngập cả hiên nhà

 

ngũ ngôn chợt vỡ òa

gọi về bao cảm xúc

giấy bút cùng nghiên mực

ngân nga khúc nhạc lòng

 






TÀN PHAI

 



là thôi

mùa đã phai tàn

ta về

xếp lại ngổn ngang cuộc tình

 

gửi đời

hai chữ hư vinh

ốc đảo một mình

vẽ nguyệt

thêu hoa

 

vùi chôn

kỉ niệm ngọc ngà

quên đi đường mật

xót xa buốt lòng…

 

 





NGỔN NGANG LỤC BÁT

 




bóc tờ lịch của hôm qua

không dưng chợt nhớ mặn mà năm xưa

buổi sáng hôm ấy trời mưa

dáng ai ngoài ngõ cũng vừa ngẩn ngơ

 

người mang theo cả trời thơ

một rừng lục bát mộng mơ ân tình

để rồi chìm đắm vô minh

hư hư ảo ảo giận mình đa đoan

 

chớm thu chợt thấy ngỡ ngàng

chuyện tình Ngưu Chức ngổn ngang trăm bề

 






 


VU VƠ LỤC BÁT

 

 



mặc người

lớn tiếng hơn thua

mỉm cười…

âu cũng trò đùa nhân gian

 

quên đi

mấy nỗi bẽ bàng

một mình…

ốc đảo

mơ màng dệt thơ


tương lai

phù phiếm

mịt mờ

ngồi xem thế sự…

cuộc cờ vô minh!…

 










 

15 tháng 8, 2020

THÁNG TÁM BUỒN

 


đừng trách tôi vô tình

sau tất cả nỗi chán chường áo não

bởi tại ai để mùa về dông bão

cánh hoa sầu ủ rũ nét tàn phai?

 

bởi vì đâu thơ trăn trở tháng ngày

màu tím thẫm u hoài trên trang giấy?

bởi vì đâu thơ nói lời khắc khoải

đêm từng đêm thổn thức với sao khuya?

 

tội cho tôi nước mắt mãi đầm đìa

bao lâu rồi nụ cười chừng đánh mất

bên ốc đảo nhớ dáng hình lẩn khuất

nhớ một thời ngà ngọc đã trôi xa

 

chẳng phải tôi…

là do bởi người ta!

câu đường mật trao chi ngày thu chớm

để lãng đãng buổi mưa chiều nắng sớm

huyễn hoặc mình chuyện cổ tích ngàn xưa

 

tháng tám về… rộn rã khúc giao mùa

còn riêng tôi xấp mặt buồn thua thiệt!…







12 tháng 8, 2020

TƠ VƯƠNG

 


đã từng câu ước nguyện

mãi sóng bước bên nhau

không dưng thuyền tách bến

hồn thơ luống nghẹn ngào!

 

buổi hoàng hôn quạnh vắng

ngồi ngắm áng mây bay

giậu thưa phai bóng nắng

chiều thu nhuốm u hoài

 

ly cà phê sóng sánh

vị đắng ngắt đầu môi

nỗi sầu như mọc nhánh

ngày xưa ấy đâu rồi?

 

kỷ niệm hồng một thuở

thác lũ xuôi về nguồn

khúc nhạc lòng dang dở

ngậm ngùi mối tơ vương!

 

 




CÓ PHẢI MÙA THU ĐÃ VỀ?



có phải mùa thu đã về?

trên tàng cao phượng nhạt nhòa bóng nắng

thôi thổn thức đám ve sầu nín lặng

hai hàng cây im ắng đứng mơ màng

 

thu đã về sao dạ thấy ngổn ngang

hình bóng cũ của một lần hội ngộ

cuộc trăm năm… chuyện tình buồn dang dở

trang thơ nhòe nước mắt khóc chia tay

 

thu về chi cho trăn trở tháng ngày

tội con chữ cứ bần thần quay quắt

tội mây trời ủ rũ sầu tím ngắt

lá úa vàng xào xạc bước chân qua

 

thu đã về trĩu nặng nỗi xót xa

cánh cửa khép… quay lưng nhìn quá khứ

ta chỉ thấy quanh mình là bão dữ

sóng bạc đầu nghiệt ngã cuốn phăng ta

 

thu đã về cho nhung nhớ vỡ òa

sáng hôm nay heo may về kín ngõ

người đã xa nghìn trùng nơi cổ mộ

buổi giao mùa ta lẻ bước đón thu…

 

 





10 tháng 8, 2020

TRÁCH

 



mặt trời trốn biệt

sáng nay

sợi nắng u hoài

ủ kín trong chăn

chớm thu

lòng chợt băn khoăn

lời thề một thuở

còn chăng hỡi người?

 

ngoài sân

vàng lá rụng rơi

câu chữ rã rời

thi tứ cạn khô

trách người

sao quá hững hờ

để cho lục bát

đợi chờ thiên thu…







09 tháng 8, 2020

MÙA THU ĐÃ VỀ

 


mùa thu về rồi đó anh!

buổi sáng nay lang thang trên đường vắng

gió heo may tựa vai em thờ thẫn

bao giận hờn hình như đã bay xa

 

mùa thu về em chợt nhớ diết da

bài thơ tình anh nhét vào ngăn cặp

thật vội vàng sợ học trò bắt gặp

chút khẽ khàng len lén giở ra xem

 

giọng thơ anh sao quá êm đềm!

như con suối bình yên và trong vắt

niềm hạnh phúc làm long lanh ánh mắt

con tim gầy từng nhịp đập reo vui

 

mùa thu về thêm rộn rã đất trời

nghe thoang thoảng khúc tình ca dìu dặt

áo tím Huế đã lâu rồi không mặc

đợi chờ anh buổi xuống phố cùng thu

 

áo tím Huế đã lâu rồi không mặc

đợi chờ anh buổi xuống phố cùng thu…

 

 

 

 

 

 

 

 

 


08 tháng 8, 2020

TA CÒN LẠI GÌ BUỔI SÁNG HÔM NAY?

 



Ta còn lại gì buổi sáng hôm nay?

Đi giữa thênh thang phố phường lạ lẫm

Vòm trời thấp mây màu ảm đạm

Tiếng gọi hồn vọng phía xa xăm

 

Chẳng còn ai!... Chân lê bước âm thầm

Bao lâu rồi bóng hình ta lặng lẽ

Ta muốn khóc nhưng cạn dòng dư lệ

Cúi xuống nhìn… nhiều lắm những xót xa

 

Một thoáng trăm năm… cho cảm xúc vỡ òa

Tay nắm chặt ngỡ ngàng câu hạnh phúc

Bong bóng nước lung linh nào có thực

Để cuối cùng thân gỗ mục bơ vơ

 

Ta còn lại gì ngoài câu chữ dại khờ

Đắm đắm mê mê dẫu hững hờ thiên hạ

Thôi lãng quên… lãng quên đi tất cả

Hãy chôn vùi lả tả lá vàng rơi

 

Biết chừng đâu tìm thấy lại rạng ngời

Nụ cười ấy lỡ một lần đánh rớt?

 






NỖI NIỀM CÂU LỤC

 



ngày xưa

lục bát có đôi

giờ đây

câu lục lẻ loi phận mình

 

trách con dốc

quá vô tình

để không thấy được

bóng hình của ai

 

chừng như

có tiếng thở dài

là thơ?

hay nỗi u hoài nặng mang?

 

nhắc chi

son sắt đá vàng

lời thề gãy vụn

ngổn ngang trăm bề

 

xót lòng

vời vợi sơn khê

tội cho sáu tám

ủ ê cõi lòng…

 







06 tháng 8, 2020

LỤC BÁT MÙA DỊCH



tôi ngồi

cùng với thơ tôi

mặc cho thiên hạ

đãi bôi dư thừa

 

ốc đảo

sớm nắng

chiều mưa

ngại gì lẻ bóng

giữa mùa cô vy

 

tôi nói với tôi

thầm thì

cuộc cờ hư ảo

sân si 

chẳng màng

 

chuyện đời

đen

trắng

ngổn ngang

gửi theo dòng nước mênh mang

cuối nguồn

 








04 tháng 8, 2020

CÁI NGÀY XƯA ẤY...


 

mở ngăn ký ức

ra xem

cái ngày xưa ấy

êm đềm giờ đâu?

 

chỉ còn

rưng rức nỗi sầu

vần thơ côi cút

nghẹn ngào nhớ thương

 

mời ta

nửa chén hồ trường

nửa kia gửi lại

vấn vương tình người

 

khép ngăn ký ức

một thời

cái ngày xưa ấy

ngọt lời ca dao…








TANKA THÁNG 8 - 2




muốn làm thơ

tứ thơ đi biền biệt

nghe nuối tiếc

ấm áp những ngày qua

không dưng lệ nhạt nhòa…








03 tháng 8, 2020

DANG DỞ






Ngày xưa xa lắc
Dìu dặt cung tơ
Bên anh em dệt vần thơ
Rộn ràng hoa lá hồn ngơ ngẩn hồn

Nụ hôn ngày ấy
Vụng dại trao nhau
Long lanh rực rỡ sắc màu
Hàng ngàn tinh tú trên cao thẫn thờ

Mộng mơ khúc hát
Dào dạt ân tình
Ngỡ rằng hy vọng màu xanh
Nào đâu hoa úa chiếc bình vỡ tan

Bẽ bàng giấc mộng
Lệ đọng khóe mi
Buồn nào hơn phút chia ly
Mỗi người một ngả … còn gì đợi mong?

Nỗi lòng tan tác
Gởi hạt mưa rơi
Mênh mông sóng nước trùng khơi
Ngàn năm còn nhớ đến lời …hẹn xưa ?


(2013)
















BUỒN


 


buồn chi ảm đạm đất trời

vần thơ khép lại để rười rượi đau


cũng vì tàn ác cúm tàu

lây lan dịch bệnh hóa màu tang thương


ngậm ngùi bao cảnh đoạn trường

không dưng đổ ập tai ương xuống đời


buồn chi ảm đạm đất trời

vần thơ khép lại để rười rượi đau

 







 

02 tháng 8, 2020

TANKA THÁNG 8 - 1







1.

đứng soi gương

thấy chán chường ẩn hiện

đời dâu biển

vạn biến giữa vô thường

đâu rồi khúc yêu thương?…









:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.