Cứ ngỡ sẽ
cùng nhau cảm xúc sẻ chia
Cả đến nồng
nàn giọt đắng
Nào ai biết
lúc biển chiều nhạt nắng
Trận cuồng
phong ào ạt ghé ngang qua?
Tội vần thơ
ngơ ngác buổi chiều tà
Sợi nắng
quái vô tình làm vỡ nát
Lời yêu
thương với tràn đầy cung bậc
Để nửa chừng
hai lối rẽ hai nơi!
Ta đã quen xấp
mặt giấu khóc cười
Con còng vó
lang thang bờ cát trắng
Đâu còn ai tựa
bờ vai lẳng lặng
Ngắm trăng
lên mơ dệt khúc tâm đầu
Dẫu biết rằng
đường đời lắm bể dâu
Ta vẫn đợi!…
Ngàn năm ta vẫn đợi!
Người có biết
sau lạnh lùng tơ rối
Câu thơ hoài
thổn thức suốt thâu đêm?
Níu gió mây... gởi gắm chút nỗi niềm!…