Người ở bờ Tây ta ở bờ Đông
Cách nhau dặm
trường thiên lí
Làm sao là
tri âm tri kỉ?
Chắc mười mươi
ngộ nhận đó thôi!
Bởi nợ văn
chương cảm xúc không rời
Một lần ghé
thăm để rộn ràng câu chữ
Cảm đời nhau
thời vàng son quá khứ
Vội sẻ chia
một thoáng ấm nồng
Người là Bá
Nha hồ hải ruổi rong
Thơ nhạc
giao duyên theo cùng năm tháng
Sá chi ta... kẻ khờ nông cạn
Khập khiễng
biết bao khi so với Tử Kỳ!
Ta ở đây quay
quắt mảnh tình si
Lãng đãng
như mây
Ầm ào như sóng
Cũng đôi lúc
hồn thơ lắng đọng
Mở cửa ngăn
tim đón êm ả gió ngàn
Gặp gỡ rồi
xa…
Tình sử lật
sang trang
Ta ở đây mỏi
mòn trông đợi
Cánh hải âu
lạc loài giữa nhạt nhòa mảng tối
Nhìn hoàng
hôn thảng thốt gọi tên ai!
Hồ trường
chưa nhắp đã say
Người ở bờ Tây
ta bờ Đông vời vợi
Khoảng không
gian níu hoài chẳng tới
Chợt thẫn thờ
vướng phải sợi nhớ nhung
Chỉ thế thôi!…
Mơ chi cuộc
tao phùng?
Đêm hạ trắng
chong đèn nằm thao thức
Ta và người -
hai tinh cầu hun hút
Chẳng thể
nào!…
Sóng bước
mãi bên nhau!
Hai đường thẳng
song song
Giang vĩ… khóc
giang đầu!...