29 tháng 9, 2019

ĐAU






Nghêu ngao
tiếng hát
giọng cười
Ngắm nhìn nhân thế
mà rười rượi đau

Chán chường
hai tiếng bể dâu
Cuộc cờ dời đổi
nông sâu khó lường

Thôi đành
bạn với văn chương
Buông vần
nhả chữ
vô thường ngại chi!...










DỖ DÀNH






Thôi đừng
níu gió gọi trăng
Lầu sương
quán tuyết
cầm bằng như không

Tội
ngày tháng ấy
vô cùng
Cứ ngồi chờ đợi
ngóng trông
hão huyền

Xa rồi
thánh thót chim khuyên
Uổng công Nguyệt lão
se duyên
chẳng thành

Muộn phiền
chân bước loanh quanh
Vần thơ lẻ bạn
dỗ dành
lãng quên











THÔI ĐỪNG TỦI PHẬN





Tiếc chi
hai chữ ngày xưa
Chỉ là
một thoáng nắng mưa
trái mùa

Dại khờ
chuốc lấy thiệt thua
Giọt đắng lại thừa
giữa cuộc bể dâu

Hoàng hôn
đã chạm mái đầu
Thôi đừng tủi phận
nông sâu lòng người

Cùng thơ
giong ruổi dạo chơi
Mặc kệ sự đời
huyễn mộng
nhiêu khê












27 tháng 9, 2019

BÂNG QUƠ CHIỀU...






Chiều mơ màng xõa tóc
Bâng quơ nhoẻn miệng cười
Heo may như mời mọc
Tách cà phê ấm môi

Áo hoàng hoa thơm ngát
Hương lụa mới rộn ràng
Sợi nắng vàng đi lạc
Đậu trên bờ vai ngoan

Tận cuối miền giang vĩ
Vời trông nẻo giang đầu
Chén quỳnh tương túy lúy
Của ngày ấy nay đâu?

Thu về gieo nhung nhớ
Lẩn khuất một bóng hình
Tình thiên thu một thuở
Cứ mãi hoài chông chênh!









26 tháng 9, 2019

MUỐN GIẬN MÙA THU!





Đã nhiều lần ta muốn giận mùa thu
Rồi lại bao dung khi nghe lời ngọt mật
Như chiếc lá vàng cuộn mình góc khuất
Ngẩn ngơ nhìn ngày tháng cũ phôi pha

Nhớ làm sao thuở nhung gấm lụa là
Có mắt liếc môi cười
Có nồng nàn cổ tích
Những trò chơi hồn nhiên trẻ nít
Ta và người…
Đôi chim chích huyên thuyên

Chẳng suy tư
Cũng chẳng biết lụy phiền
Khoảnh khắc ấy… thật vô cùng hạnh phúc!
Rong ruổi cùng nhau từ bình minh nắng rực
Đến hoàng hôn mây nhuộm tím khoảng trời

Dù mùa thu huyền thoại đã xa xôi
Ta vẫn nhớ!
Vẫn chắt chiu gìn giữ!
Mặc ngoài kia sóng dồn bão dữ
Mối tình thơ đẹp mãi với thời gian!

Muốn giận mùa thu làm lá úa phai tàn
Nhưng không nỡ!…
Ngàn vạn lần không nỡ!
Gió heo may gọi tên nỗi nhớ
Mười ngón gầy tủi phận kiếp rong rêu…









22 tháng 9, 2019

TỦI HỜN TƠ RỐI MÃI VƯƠNG MANG!







Trở về phố núi buồn tha thẩn
Chiều ngắm hoàng hôn phía lũng đồi
Nghe tiếng thông reo đầy trắc ẩn
Chạnh lòng chợt nhớ nẻo xa xôi!

Đã lâu ghê lắm chưa lần gặp
Từ buổi chia tay nhạt ánh rằm
Thư đã ố vàng nơi đáy cặp
Xòe tay nhẩm tính - Cũng trăm năm!…

Hỏi thăm mới biết người ngày cũ
Vừa ghé… rồi đi… rất vội vàng!
Kỷ niệm ngọc ngà thời quá khứ
Vô tình gợi lại… để mơ hoang!

Lang thang phố núi sương dày đặc
Áo mỏng co ro buốt lạnh tràn
Vó ngựa vẳng đưa sầu lữ khách
Tủi hờn tơ rối mãi vương mang!









21 tháng 9, 2019

BUỒN CHI MƯA KHÓC?







Buồn chi mưa khóc
Rả rích thâu đêm?
Đâu rồi ngà ngọc
Mỏi mắt kiếm tìm?

Tìm trong vô vọng
Bước chân dã tràng
Nhạt phai hình bóng
Chỉ là mơ hoang

Hoang tàn thành quách
Lau lách bủa giăng
Dáng xưa lẩn khuất
Cổ tích võ vàng

Vàng thu lá úa
Rụng rơi giọt sầu
Còn chăng lời hứa
Nông nổi mùa Ngâu?

Buồn chi mưa khóc
Tầm tã suốt đêm?
Đâu rồi ngà ngọc
Một thuở êm đềm?















LẠC GIỮA NGÀY THU






Lang thang
một sáng mùa thu
Lâm râm mưa bụi
mịt mù hơi sương

Không dưng
lạc
giữa cung đường
Bơ vơ chiếc bóng...
yêu thương nhạt nhòa

Tàu đi
bỏ lại sân ga
Tưởng như
bấc vỡ
xót xa phủ đầy









DAY DỨT







Đến bao giờ mới có thể lãng quên
Lời tạ từ nghẹn ngào trong nước mắt?
Mùa thu ấy với nỗi sầu chất ngất
Ta mất nhau giữa xa lộ cuộc đời

Phút chạnh lòng hai lối rẽ hai nơi
Ngăn kỷ niệm vẫn còn đầy ăm ắp
Bài lục bát nằm lặng im đáy cặp
Chẳng lời yêu sao vẫn thấy nồng nàn?

Từng đêm dài để hồn phách đi hoang
Êm đềm quá miền thảo nguyên bát ngát
Trảng cỏ xanh… khúc du ca dìu dặt
Dắt hồn thơ rong ruổi khắp mọi miền

Rồi không dưng vướng víu sợi ưu phiền
Cơn lốc xoáy cuốn phăng bao trầm tích
Quá khứ nhạt nhòa… tương lai mờ mịt
Gọi tên nhau trong thảng thốt bồi hồi

Áng mây buồn day dứt mãi không vơi...












20 tháng 9, 2019

LÃNG ĐÃNG CHIỀU THU








Chiều không nắng cũng không mưa
Cho nỗi nhớ mơ hồ tỉnh giấc
Giữa thu sao trời giăng bấc?
Hơi lạnh về se sắt bờ vai

Chẳng còn ai!
Thực sự chẳng còn ai!
Sẻ chia cùng ta mối u hoài lắng đọng
Vẳng đâu đây tiếng gió ngàn đồng vọng
Lẩn khuất một tên người…
Thuở mắt liếc mày đưa!

Ký tự yêu thương quay quắt bao mùa
Ta giấu tận cùng tâm thất
Biết bao lần nhạt nhòa nước mắt
Câu sáu mãi trở trăn
Đợi câu bát dỗ dành

Rồi một lần tình cổ tích chông chênh
Cơn hồng thủy đổ qua đời nghiệt ngã
Buổi hoàng hôn nhìn tàn phai sắc lá
Để ngỡ ngàng
Hồn thơ cũ nay đâu?

Mờ mịt trăm năm...
Giang vĩ khóc giang đầu!











10 tháng 9, 2019

LỤC BÁT YÊN BÌNH






Đã qua
sỏi đá gập ghềnh
Đã qua
mấy nẻo chông chênh cuộc đời

Giờ đây
thanh thản dạo chơi
Ngày thu dìu dịu
vòm trời biếc xanh

Mong sao
tâm mãi yên bình
Buông vần
nhả chữ
ngắm nhìn phù vân












07 tháng 9, 2019

RA MẮT TẬP THƠ NGỒI ÔM CỔ TÍCH
















Sáng thứ bảy 07/9/2019, tập thơ NGỒI ÔM CỔ TÍCH được chính thức ra mắt tại đường sách Nguyễn Văn Bình SG với sự có mặt của thầy Phạm Hữu Thành, giáo sư dạy môn Giáo dục Cộng đồng trường Quốc gia Sư phạm SG và nhà văn Nguyễn Bửu Sơn, đồng môn khóa 9 cùng chị Trương Thị Yến, phu nhân của anh NBS.
Buổi ra mắt chỉ có mấy thầy trò nhưng với không gian đầy thơ mộng của đường sách, tôi cảm thấy thật ấm áp, vô cùng hạnh phúc bên nghĩa thầy trò và tình đồng môn.












05 tháng 9, 2019

HẠNH PHÚC LÀ ĐÂY!





Tập thơ thứ 18 NGỒI ÔM CỔ TÍCH vừa đến tay mình sáng nay! Thật vui và vô cùng hạnh phúc!











04 tháng 9, 2019

ÁO LỤA CHỜ AI?










Sáng nay về lại nơi đồi cúc
Thoang thoảng hương thu dịu đất trời
Áo lụa chờ ai câu thổn thức
Cỏ hoa vàng rực nhớ xa xôi

Vạt mây ngày cũ đã về đâu
Nắng mật buồn thiu tựa mái đầu
Cơn gió heo may chừng ủ rũ
Để lòng xao xuyến chuyện tình Ngâu

Chỉ là phù phiếm ảo hư thôi
Ngà ngọc yêu thương của một thời
Cất giữ tận cùng ngăn ký ức
Nhạt nhòa giọt mặn khóc chơi vơi










03 tháng 9, 2019

NỖI NIỀM NGÀY MƯA







Áp thấp ngoài kia sao nơi này mưa đổ?
Mây đục ngầu
Gió se sắt bờ vai
Áp thấp ngoài kia sao nơi này lệ vỡ?
Giọt rưng rưng che chẳng hết u hoài

Cơn mộng du đưa ta về đồi cúc
Khu vườn xưa bao kỷ niệm đong đầy
Áo lụa vàng vẫn còn nguyên dấu mực
Của một lần tay thảng thốt trao tay

Mưa bụi rơi cho hồn thơ lạnh buốt
Câu chữ buồn ướt đẫm mắt mi ngoan
Buổi vào thu sao lòng hoài day dứt
Sợi nhớ nhung cứ rưng rức tuôn tràn

Áp thấp ngoài kia sao nơi này mưa đổ?
Ngày chợt dài… dài tận đến thiên thu
Áp thấp ngoài kia sao nơi này lệ vỡ?
Bóng hoàng hôn chìm khuất giữa sa mù…










CÂU THƠ ĐI LẠC MẤT RỒI







Câu thơ 
đi lạc mất rồi

Chắc là 
ngán ngẫm 
sự đời nhiễu nhương

Mai này 
tiếng gọi vô thường

Vẫy tay từ tạ 
yêu thương một thời




















01 tháng 9, 2019

TẢN MẠN SÁNG THU









Tháng 9 lại về. Sáng nay trời không nắng, không mưa, rất thích hợp để làm một cuộc giong ruổi cùng thu. Nhưng không. Mặc thiên hạ rộn ràng nghỉ lễ bên các tụ điểm vui chơi, giải trí chật kín người, tôi chỉ thui thủi một mình nơi ốc đảo.
Cho đến giờ phút này, công việc bếp núc đã hoàn tất. Hôm nay tôi nấu thật đơn giản. Món canh bí đỏ hầm với sườn heo và khô đù một nắng ướp muối ớt chiên. Chỉ hai món! Nhà cửa đã quét dọn, lau chùi sạch bóng. Quần áo cũng giặt giũ xong. Tôi cảm thấy vui vì từ giờ đến chiều tối, tôi được rảnh rỗi làm những việc mình yêu thích.
So với các bạn đồng nghiệp, sau khi về hưu, tôi dành nhiều thì giờ hơn cho việc viết lách. Có lẽ nhờ không gian quạnh vắng nơi ốc đảo mà cảm hứng của tôi cứ tuôn chảy không ngừng. Tôi viết ngắn, làm thơ không mệt mỏi. Ngoài văn chương, thư pháp còn là niềm đam mê vô cùng to lớn của tôi. Tôi đến với thư pháp hơn mười năm nay. Nhờ nó mà tôi ngộ ra nhiều thứ, chẳng hạn như cuộc sống rất vô thường. Đối với mảng này, tôi sưu tầm được nhiều câu thơ và những câu nói hết sức tâm đắc. Chẳng hạn như:
Người ngồi giữa cuộc đổi thay / Nghe sông núi gọi phút giây vô thường.
Đã biết vô thường sao lại còn phiền não?
Nếu biết vô thường cơn sóng nắng / Thì lời trùng ngộ thốt mà chơi.
Sau lần mổ thay máy lần thứ ba hôm cuối tháng 4 rồi, tôi đã ngưng dạy thêm, chỉ lo bồi dưỡng sức khỏe. Ba tháng ngồi ròng rã với giấy mực, đến nay tôi đã thực sự bay bổng với nét viết của mình. Tâm tôi trở nên nhẹ hẫng. Tôi nghe hạnh phúc ngập tràn. Nỗi buồn phiền sân si bỗng dưng trôi đi mất. Những mảng đen của quá khứ đã biến tan. Trước mắt tôi là khoảng trời xanh bình yên với mơ màng hoa lá.
Tập thơ NGỒI ÔM CỔ TÍCH xong ba hôm rồi. Hà Nội thông báo đã chuyển theo đường bưu điện. Chắc chừng hai, ba ngày nữa, đứa con tinh thần thứ 18 sẽ đến tay tôi. Tôi dự tính sẽ ra mắt tập thơ tại đường sách Nguyễn Văn Bình, Sài Gòn cùng thầy Phạm Hữu Thành dạy tôi hồi Sư Phạm và nhà văn Nguyễn Bửu Sơn cũng là bạn đồng môn khóa 9 của tôi. Nghĩ đến điều này, lòng tôi chợt thấy vui. Vui ghê lắm!











:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.