một mình lặng lẽ một mình tôi
ốc đảo bơ vơ tưởng góc trời
núi cách sông ngăn rưng mắt lệ
vô tình nhặt được tứ thơ rơi
vô tình nhặt được tứ thơ rơi
lâu rồi con chữ mãi đi hoang
mấy vần tứ tuyệt như rời rã
nguyện ước keo sơn đã lỡ làng
hoàng hôn rồi sẽ đến bình minh
níu mây gọi gió vào tâm sự
nắng hạ yêu thương ghé dỗ dành