Có mịt mờ cách
trở gì đâu?
Ngày mấy lượt vẫn thường gặp gỡ
Khoảng không
gian là màn ảnh nhỏ
Phím yêu
thương chờ đợi tay người
Bên này bờ
ta thật sự lẻ loi
Bao tâm sự
nhờ vần câu nói hộ
Các con chữ
vẽ thành màu nhung nhớ
Gởi nỗi niềm
qua mấy trang thơ
Ở bên kia
người gọi gió thẫn thờ
Ngắm mây bay
ngắm nắng vàng trải thảm
Rồi không
dưng để hồn thơ ảm đạm
Trách cứ rằng…rằng
quên phía cút côi!
Mười hai giờ
bay thăm thẳm phương trời
Gặp được
nhau thật vô cùng hạnh phúc
Nhớ cái thuở
giấy bút đùa nghiên mực
Vần thơ đi…
thơ đến… quyện đôi dòng
Ở bên này trời
đã bước vào đông
Ta co ro đi dưới
màn băng giá
Tháng mười một
nghe chừng như xa lạ
Nỗi lạc loài…
Chai cứng cả hồn thơ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét