Thật vô cùng hạnh phúc khi sáng qua, thầy giáo dạy môn Giáo
dục cộng đồng của trường Sư phạm Sài Gòn trước 1975 cùng nhà văn Nguyễn Bửu
Sơn, đồng môn SPSG khóa 9 đã vượt qua quãng đường hơn 20 km lên LT thăm tôi.
Tôi vẫn không sao quên được thầy Phạm Hữu Thành với khuôn mặt
hiền từ, phúc hậu. Ngày xưa, trong những lần đi thực tập tận vùng Tân Phú xa
xôi thuộc ngoại thành SG, Thầy luôn cho tôi quá giang vì một giáo sinh tỉnh lẻ
như tôi không có điều kiện đi lại. Nhớ đến quãng đời giáo sinh nhiều gian truân
ấy, tôi chợt rùng mình.
Sau mấy mươi năm gặp lại Thầy, tôi hỏi Thầy còn nhớ ngày xưa
Thầy đã giúp đỡ tôi hay không? Thầy lắc đầu cười hiền. Riêng tôi thì nhớ hoài nhớ mãi.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn còn giữ những dòng lưu bút Thầy đã
dặn dò tôi trước khi tôi ra trường nhận nhiệm sở. Tôi đã làm tốt những gì mà
nhà trường SPSG và các Thầy Cô đã dạy dỗ tôi. Một nền giáo dục nhân bản và
khai phóng!
Nghe Thầy bảo Thầy rất vui vì có đứa học trò như tôi, tôi cảm
động muốn khóc. Thầy trò giờ đã bạc tóc như nhau nhưng tình cảm thầy trò vẫn
không hề phai nhạt.
Thỉnh thoảng tôi đi hai chặng xe bus ghé thăm Thầy và biếu
Thầy khi thì tập thơ vừa xuất bản, khi thì đòn bánh tét hoặc trái cây vườn nhà... Thầy vui lắm!
Kỷ niệm 20/11 năm nay, tôi chưa kịp thăm Thầy, Thầy đã cùng
anh NBS đến thăm tôi, mang tặng tôi hai hộp bánh và café túi lọc. So với
các bạn, tôi là người hạnh phúc nhất!
Tôi không còn ba nhưng tôi vẫn có Thầy, người cha tinh thần
thứ hai tôi mãi mãi tri ân!