Lặng nhìn
chiếc lá bơ vơ
Cuộn mình giữa
chốn hững hờ nhân gian
Cuối thu màu
lá úa vàng
Tưởng như buồn
bã đôi hàng lệ rơi
Còn ta phiền
não chẳng rời
Đã từ lâu lắm
nụ cười nhạt phai
Tìm trong
thăm thẳm đường dài
An nhiên
ngày tháng u hoài trôi xa
Giã từ ghềnh
thác phong ba
Tĩnh tâm trở
lại mượt mà hồn thơ
Chờ chuyến
bay… nghĩ vu vơ
Buổi hoàng
hôn xuống mịt mờ gió sương
Nhủ thầm
quên hết đoạn trường
Không chừng
phía trước con đường nở hoa
Paris chờ
đón bước ta
Bình minh nắng
rạng vỡ òa tình thân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét