Chẳng thể nào!
Chẳng thể nào quên được quê hương!
Khi giờ đây quê hương mịt
mờ khuất bóng
Chiều Marseille
Chiều Marseille
Ngắm trùng
dương ầm ầm vỗ sóng
Ta thẫn thờ chợt nhớ xa xăm
Nhớ bến sông
xưa… nhẹ lướt mái dầm
Chiếc thuyền
nhỏ đi về trong lặng lẽ
Giữa cuộc tồn
sinh nhiều dâu bể
Giữa lớn
ròng con nước sớm trưa
Đám lục bình
trôi nổi dưới cơn mưa
Vẫn ngược
xuôi xanh màu theo năm tháng
Từ buổi bình
minh nắng rạng
Đến hoàng
hôn nhạt nắng liêu xiêu
Gợi lại
trong ta ngàn nỗi dấu yêu
Thèm lặng ngắm
mơ màng khói bếp
Vườn nhà ai
mái tranh khép nép
Dưới hàng dừa
mát rượi bóng râm
Nhớ khôn
nguôi vào những đêm rằm
Trăng vằng vặc
khoe áo màu lộng lẫy
Gió vờn mây
để tơ vàng run rẩy
Khúc tự tình
lắng đọng xót con tim
Câu ca dao
sâu lắng ngọt môi mềm
Chiếc võng
đưa trở về thời thơ dại
Trưa trốn ngủ
cùng tắm sông, hái trái
Quả bần xanh
còn sống vị chua chua
Ta ở đây… xa
lạ giữa giao mùa
Cho nỗi nhớ
lạc vào ngăn ký ức
Đã từ lâu giấy
trắng hờn nghiên mực
Cảm xúc về hối hả vẽ lên tranh
Giữa Paris rực
ánh sáng kinh thành
Không quên
được màu dịu dàng hoa cỏ
Chẳng thể
nào làm nhạt phai nỗi nhớ
Khúc tha
hương da diết ngẩn ngơ lòng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét