Ngang lối mòn nhặt được tứ thơ rơi
Nằm lặng im giữa um tùm cỏ dại
Tiếng thút thít gõ vào hồn tê tái
Hờn trách chi sao nói chẳng nên lời?
Ngẩn ngơ sầu con chữ khóc chơi vơi
Đã xa rồi ngày hồng xưa kỷ niệm
Khoảng bình yên giờ mãi hoài tìm kiếm
Từng đêm dài mộng mị suốt canh thâu
Đếm nhọc nhằn qua mấy cuộc bể dâu
Để lạc loài ngắm màu trăng vụn vỡ
Người đã quên lần gặp đầu bỡ ngỡ
Buổi thu tàn òa vỡ mộng tri âm
Thời gian trôi… thơ vẫn sống âm thầm
Cùng gió mây… cùng lao xao hoa lá
Mặc biển khơi gầm gào cơn sóng cả
Mượn bút nghiên dệt khúc hát bốn mùa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét