Giận sao cái anh chàng Gió!
Cứ theo trêu ghẹo người ta
Hết gọi: “Nàng thơ nho nhỏ!”
Lại khen mái tóc mượt mà
Ghét chi cái anh chàng Gió!
Từ tờ mờ sáng đến chiều
Cứ đứng thẩn thơ ngoài ngõ
Miệng hoài lải nhải: “Bé yêu!”
Sợ lắm cái anh chàng Gió!
Bám đuôi theo suốt quãng đường
Chỉ là người dưng khác họ
Lẽ nào vấp sợi tơ vương?
Sao mà gan lì hổng biết?
Người ta đang tuổi học trò
Ba mẹ cũng sẽ chì chiết
Cây si mọc rễ thật to
Quên đi ánh nhìn hờn tủi
Kỳ thi tốt nghiệp đến rồi
Bài vở chất chồng như núi
Xin đừng… đừng vội
Gió ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét