11 tháng 12, 2016

THƠ VẤP NỖI BUỒN






Đừng bảo vì sao thơ mãi buồn
Cứ quẩn quanh trong vòng tròn không lối thoát
Hỏi chú chim khuyên đang líu lo giọng hót
Cũng chỉ lắc đầu chẳng biết chẳng hay!


Nỗi buồn đeo đẳng suốt tháng ngày
Ta vấp phải giữa một chiều thu muộn
Để ngẩn ngơ khi hoàng hôn xuống
Níu mây trời tìm sự sẻ chia


Bước lang thang đi dưới trời khuya
Ta vươn tay chạm muôn ngàn tinh tú
Vẫn là hoa cuối mùa héo rũ
Vẫn là ta dáng dấp hao gầy


Khi nụ cười bị bóng tối phủ vây
Hỏi làm sao rạng ngời lên môi mắt?
Nắng cuối ngày nên mỏng manh phai nhạt
Lối gập ghềnh chạm đá sỏi lao xao


Rất nhiều lần ta tự hỏi vì sao?
Khi nghiệp dĩ một đời ta cam chịu
Gánh trên vai nỗi buồn nặng trĩu 
Đến bao giờ lắng dịu lại hồn thơ?











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.