Nửa khuya rồi … giấc ngủ vẫn xa xăm
Ta chong mắt nhìn bốn bề quạnh vắng
Tiếng thông reo phá tan niềm thinh lặng
Bóng đen dày phủ kín cả không gian
Mé bên hiên gió đẩy cửa khẽ khàng
Len nhẹ vào để mành thưa chao gợn
Chút ánh sáng ngọn đèn mờ chập choạng
Thêm hắt hiu…thêm trĩu nặng ưu phiền
Hết đêm này chẳng biết đã bao đêm
Nỗi buồn chán mãi hoài trong tâm tưởng
Thơ vận đa đoan giữa chừng lệch hướng
Câu chữ lạc loài vấp phải trầm tư
Phố núi về khuya mờ mịt sương mù
Ánh trăng non nhạt nhòa qua kẽ lá
Thôi nhắm mắt lãng quên đi tất cả
Mượn ca dao gọi giấc ngủ theo về
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét