Đêm nay trời trở rét
Cái lạnh đầu đông giăng phủ bốn bề
Nỗi nhớ từ đâu ào ạt kéo về
Bao năm rồi chẳng phai nhòa kỷ niệm
Mắt dõi trông tận thiên hà tìm kiếm
Vì sao nào của ba mẹ yêu thương?
Dáng lẻ loi giữa thăm thẳm đêm trường
Đứa con gái mồ côi bật khóc
Mẹ ra đi khi hãy còn xanh tóc
Chị em con nhiều đói hơn no
Đứa em út mới biết bò
Cứ khản giọng kêu la đòi vú mẹ
Mười bốn tuổi con chỉ là đứa trẻ
Thích tung tăng cùng đám bạn chơi đùa
Tội nghiệp đám em khờ
Con đội nắng cõng mưa
Đỡ đần ba giữa muôn ngàn giông bão
Rồi ba đi…để lại niềm áo não
Đôi vai gầy gồng gánh cả giang sơn
Vừa là cha là mẹ…giấu tủi hờn
Nhìn tuổi xuân héo tàn theo năm tháng
Để lời thơ trở trăn buồn vô hạn
Nỗi ngậm ngùi đọng lại ở bờ môi
Đêm mùa đông lạc lõng đếm sao trời
Con chạnh nhớ song thân giờ đã khuất
Thắp nén nhang con cầu Trời khẩn Phật
Độ trì cho cha mẹ thoát trầm luân
Nhìn khói hương nghe thương nhớ bội phần
Dòng nước mắt cứ tuôn tràn ướt đẫm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét