nghe sao
nỗi chán
không rời
câu thơ mắc
nghẹn
bùi ngùi thở
than
mượn vần lục
bát
ngỡ ngàng
thất niêm lạc
vận
ngổn ngang
trăm bề
ừ thì chán…
đến chán chê
không dưng
muốn xóa đam
mê một thời
khúc tri âm
luống bồi hồi
so dây
gãy vụn
u hoài riêng
ta
tội cho ngày
tháng mù lòa
tơ vương vấp
phải vỡ òa trăm năm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét