đừng trách tôi vô tình
sau tất cả nỗi
chán chường áo não
bởi tại ai để
mùa về dông bão
cánh hoa sầu
ủ rũ nét tàn phai?
bởi vì đâu
thơ trăn trở tháng ngày
màu tím thẫm
u hoài trên trang giấy?
bởi vì đâu
thơ nói lời khắc khoải
đêm từng đêm
thổn thức với sao khuya?
tội cho tôi
nước mắt mãi đầm đìa
bao lâu rồi
nụ cười chừng đánh mất
bên ốc đảo
nhớ dáng hình lẩn khuất
nhớ một thời
ngà ngọc đã trôi xa
chẳng phải
tôi…
là do bởi
người ta!
câu đường mật
trao chi ngày thu chớm
để lãng đãng
buổi mưa chiều nắng sớm
huyễn hoặc
mình chuyện cổ tích ngàn xưa
tháng tám về…
rộn rã khúc giao mùa
còn riêng
tôi xấp mặt buồn thua thiệt!…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét