Như thường lệ, đúng 5 giờ sáng, tôi và nhóm bạn nữ hẹn nhau
đi bộ dọc bờ kè, tập bài tập thể dục dưỡng sinh rồi sau đó đi ăn sáng cùng nhau.
Sáng nay 8/3, tự dưng mặt mày các cô bạn tôi hình như ai cũng trĩu nặng nỗi niềm.
Thu đã ly hôn, một mình nuôi hai con rất chật vật. Kim là nữ
doanh nhân thành đạt không thích đời sống hôn nhân, chỉ lo làm giàu, thích ăn
ngon mặc đẹp và đi du lịch. Chị Quý chồng mới mất, suốt ngày cứ ngồi hoài niệm
những năm tháng hạnh phúc bên người chồng cần mẫn, hiền lành. Hạnh và Vân trẻ
nhất, hạnh phúc nhất, đời sống kinh tế ổn định nếu không muốn gọi là đại gia.
Và tôi, một người bất hạnh nhất, cái gì cũng không có ngoài vần thơ con cóc.
Những cô bạn của tôi không biết làm thơ. Nhưng bên cạnh các
bạn, tôi cảm thấy tâm bình ghê lắm. Họ không sân si, ganh tỵ, tự mãn như mấy bạn
thơ tôi đã giao lưu một thời. Nhớ hồi còn viết ở trang tho.com, tôi là người chịu
nhiều thiệt thòi hơn cả. Tôi là giáo viên nên không thể hồ đồ ra vẻ tay giang hồ
anh chị như họ. Và sự nhẫn nhịn của tôi khiến bàn dân thiên hạ nghĩ là tôi ngu ngơ, khờ
dại. Và thế là họ tha hồ bắt nạt tôi. Mỗi lần tôi có thêm tập thơ mới xuất bản,
họ như điên tiết lên. Họ lộ rõ bộ mặt nhỏ nhen, xấu tính chứ không có được phong
thái nho nhã của một người làm thơ. Giờ nghĩ lại tôi thầm tiếc giá như hồi ấy
tôi đừng viết và giao lưu với họ ở trang tho.com, chắc có lẽ tôi đỡ tốn nước mắt
và sẽ không bị rẻ rúng như vậy.
Nghĩ lại họ có gì mà lên mặt với tôi nhỉ? Hồi chưa về hưu,
tôi cũng là một Nhà giáo Ưu tú, là Giáo viên dạy giỏi cấp Quốc gia, có nhiều học
sinh giỏi Văn vòng toàn quốc, là Phụ nữ tài năng về làm đồ dùng dạy học của tỉnh
liên tục nhiều năm liền, đạt Con cháu thảo hiền cấp toàn quốc vì có công chăm
sóc Ngoại già gần 100 tuổi. Còn họ có gì hơn tôi mà kênh kiệu đáng ghét như thế?
Tôi đã cắt hết mọi liên lạc với nhóm bạn thơ tự mãn này thời gian qua. Không có
họ, tôi bớt sân si, dằn vặt. Không còn những buổi họp mặt vô bổ, dòm ngó để chà
đạp nhau. Tôi dành thời gian nhiều hơn cho thơ, cho việc nấu nướng, làm bánh
trái. Và buổi sáng, bên các bạn xóm giềng thân thiết, tôi cảm thấy trái tim
mình nhẹ nhàng từng nhịp đập yêu thương.
Vừa thấy tôi, Vân méc:
-
Cô ơi, hôm nay 8/3 ông xã em chẳng thấy nói năng
chi cả!
Còn Thu:
-
Cái bông hồng héo em chờ hoài vẫn không thấy!
Kim lạnh như tiền:
-
Không quan tâm chuyện hoa hồng 8/3. Đang suy
nghĩ xem có nên mua lô cao su ở Bến Cát hay không?
Hạnh nhìn tôi, cười hiền. Cô này là phụ huynh của tôi cách
đây mười sáu năm:
-
Cô đọc thơ 8/3 nghe đi cô!
Chẳng đợi lâu, tôi đọc cho cả nhóm nghe câu thơ vui lượm lặt
trên mạng:
Hôm nay mồng 8
tháng 3
Tui giặt giùm bà cái áo của tui
Cả bọn cười ồ. Cái ông chồng này tử tế thật!
Vân cười khúc khích:
-
Có lý à nha! Em sẽ về đọc cho ông xã em nghe.
Chị Quý nhẹ nở nụ cười:
-
Đọc thơ Lãng Mây đi!
-
Dạ chị. Mấy hôm nay em chưa có hứng viết về chủ
đề này. Em cũng như Thu tìm hoài vẫn chẳng thấy đóa hoa hồng héo. Thôi thì ngẫu
hứng với hai câu thơ ngăn ngắn này, mong mọi người sẽ cảm thấy vui hơn,
Hôm nay mồng 8 tháng 3 / Mây được phần quà: chiếc
áo màu xanh
Hôm nay mồng
8 tháng 3 / Mây thật điệu đà thoang thoảng mùi hương
Cả nhóm ré lên:
-
Á á… Hôm nay cô Loan mặc áo mới và
mùi nước hoa cũng lạ nữa!
Đúng rồi! Cái áo pull màu xanh đen với hoa văn lập thể thật ấn
tượng và lọ nước hoa Trésor Rose mùi thơm quyến rũ cháu gái tặng hôm tháng 12
tôi sang Pháp, nhân 8/3 đem khoe cùng các bạn để khẳng định: “Dù không được tặng
hoa hồng, tôi vẫn sống hồn nhiên vô tư bên bè bạn thân gần.”
Sau khi đi chợ về, tôi vào bếp bận rộn làm bánh phục
linh cho em gái (con của chú) trước ngày em trở lại Úc. Chợt tiếng gọi cửa làm
tôi giật mình. Thì ra là Long, một fan yêu thơ tôi ở gần nhà, mang tặng tôi lẵng
hoa hướng dương vàng rực với lời chúc: “Em mong sức khỏe cô ổn định trong lần
thay máy tới đây. Mong cô và thơ cô mãi rạng ngời như những đóa hướng dương này, cô nhé!”
Đó là lý do trưa nay tôi bỏ giấc ngủ trưa. Cảm ơn các bạn của
tôi, cảm ơn Long, cảm ơn bạn DVD. Nhất định lần thay máy này sẽ thành công! Tôi
sẽ khỏe mạnh trở về và tiếp tục làm thơ, tiếp tục cuộc sống. Hãy cầu nguyện cho tôi, các bạn nhé!
Bài tự sự hay nha (có lẽ vì có tên DVD trong bài tự sự nên ta thấy hay chăng), hì hì hì...
Trả lờiXóa:d
Nhưng mà, ML đừng chê bài thơ "Con Cóc" nhá!
Nguyên văn như vầy:
Con cóc trong hang
Con cóc nhảy ra
Con cóc nhảy ra
Con cóc ngồi đó
Con cóc ngồi đó
Con cóc nhảy đi
Cái thâm thúy của triết lý nhân sinh ẩn dấu trong cái khung hình bình dị, ý tứ giản đơn, thật là "Tuyệt đỉnh thơ" luôn!
DVD thật sự bái phục bài thơ "Con Cóc", ML à!
:)
Chê thơ con cóc, mình chẳng dám đâu! Chỉ thấy thơ mình chân chất, buồn nói buồn, vui bảo vui, không dùng từ hoa mỹ, hình tượng cao siêu như đa số thơ hiện đại khác, bạn à!
Trả lờiXóaDVD thì viết mộc mạc, đơn giản, nhiều khi thô thiển nên tự thấy mình viết khô khan quá...
Xóa=))
Với mình, thơ là tri âm, tri kỷ. Nhà thơ Phùng Quán đã viết: "Có những phút ngã lòng / Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy!" Nhiều khi buồn, tôi chỉ biết tâm sự cùng thơ. Tôi yêu dòng thơ chân chất hiền hòa của mình. Thơ mỗi người chúng ta đều có bản sắc riêng biệt của nó, chắc chắn không ai giống ai. Đôi khi thơ mộc mạc, đơn giản lại cho người đọc cái cảm giác gần gũi, thân thiết thì sao hở bạn?
XóaKhông rõ cảm giác của người khác như thế nào, riêng DVD thấy thơ, văn mà DVD viết rất gần gũi, thân thiết với DVD...
XóaDVD cảm ơn ML đã khích lệ DVD!
:)