Cà phê
một sáng tháng ba
Dõi nhìn giọt đắng
thêm da diết buồn
Ngỡ ngàng
vấp sợi tơ vương
Tội cho đôi mắt
mỏi mòn ngóng trông
Phải chăng
xa mặt cách lòng
Trách cho Nguyệt lão
chỉ hồng
vụng se
Xuân phai
gọi ánh nắng hè
Héo tàn hoa cỏ
chợt nghe não phiền
Giao mùa
sao chẳng an yên
Tứ thơ nhạt nhẽo
triền miên chán chường
Cà phê đắng nên thơ cũng đắng
Trả lờiXóaBởi mùa giao nên chẳng an yên
...
giao mùa nắng mưa thiệt oải...
:))
:(
Trả lờiXóa