Có bao giờ anh biết
Áng mây buồn rơi lệ buổi sáng nay?
Đi tản bộ dưới hàng cây
Em bơ vơ nhìn bóng mình nghiêng ngả
Đóa bằng lăng nhìn em như xa lạ
Vẫn là em – em của mọi ngày!
Sắc tím hững hờ cho mắt chợt cay cay
Chắc cạnh em thiếu dáng hình một thuở?
Buồn làm sao chuyện tình yêu dang dở
Em dối lòng khi để vuột tầm tay
Bảo với anh… em cá tính thế này
Sẽ vượt qua nỗi tủi hờn mất mát!
Lật ngửa bài… em hoàn toàn đơm đặt!
Khi cuối cùng nỗi hụt hẫng không tan
Em ngẩn ngơ trước thành quách điêu tàn
Trăng cổ tích mãi lạc loài hoang lạnh
Em đã qua con đường xưa mấy bận
Bước chân em vội vã đến ngỡ ngàng
Tự ái cao vời… em không thể than van
Câu mặc định ngày nào… anh có nhớ?
Cũng lắm khi em vô cớ
Ngồi thẫn thờ lật lại kỉ niệm xưa
Rồi òa lên nức nở khóc như mưa
Mượn câu chữ sẻ chia niềm quay quắt
Sáng mùa thu áng mây mờ ngầy ngật
Trôi qua vùng ký ức tận xa xăm
Để vần thơ buồn bã khóc âm thầm
Anh có biết?
Có bao giờ anh biết?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét