Buổi sáng mùa thu với ngập tràn cảm xúc. Như mọi ngày, tôi
đi bộ dọc bờ sông. Nước đang trở ròng, những đám lục bình hoa tim tím xuôi dòng
đổ ra ngoài sông cái. Gió từ mé sông thổi vào mát rượi. Hít một hơi dài cho đầy
lồng ngực rồi nhè nhẹ thở ra, tôi cảm thấy hai lá phổi căng đầy mạch sống, tưởng
chừng trong suốt dù tôi đã trải qua mấy mươi năm làm bạn với phấn trắng bảng
đen. Còn con tim bệnh hoạn của tôi lại ngoan ngoãn gõ từng nhịp thật đều, thật
êm ái, hiền hòa… cơ hồ như tôi chưa từng là bệnh nhân đã nhiều cơn ngưng tim
ngưng thở của Viện Tim cách đây hơn chục năm.
Hai bên ven đường, hàng cây bằng lăng đang độ lớn, nghiêng
ngả trước gió. Màu hoa tím thật dịu dàng đập vào mắt tôi. Chẳng hiểu sao tôi lại
yêu màu tím lạ lùng. Ngày xưa đi dạy, tôi hay mặc áo dài màu tím. Có lẽ vì thế
mà cuộc đời tôi lúc nào cũng u sầu, buồn bã. Màu tim tím của hoa lục bình, màu
tím đậm hơn của bằng lăng làm tôi chợt nhớ đến lời hát “Ngày xưa xa xôi em rất
yêu màu tím…Từ khi yêu anh, anh bắt xa màu tím…”. Thật giống tâm trạng của cô
gái trong tình khúc vượt thời gian, người ấy của tôi cũng bảo tôi đừng nên mặc màu
áo tím buồn ảm đạm. Anh thích tôi mặc chiếc áo dài xanh biển tươi tắn, đầy hy vọng
cho tương lai. Bản thân tôi không bao giờ thích màu xanh nước biển dù tôi yêu
biển ghê lắm…
Màu tím mơ màng của hoa làm tôi nhớ đến Anh, đến màu xanh của
biển, đến trường Đại học La Trobe, thành phố Melbourne và giấc mộng trăm năm…
đã xa vời vợi. Cảm xúc ùa về…cùng nỗi nhớ trào dâng…
Tím = Thủy chung!
Trả lờiXóaTản mạn hay!
Trả lờiXóaML viết văn xuôi cũng hấp dẫn, hi hi hi...
Vui với cảm nhận của bạn! Cảm ơn bạn ghé thăm!
Xóa