Cứ nghĩ rằng buồn tìm đến với thơ
Giờ mới biết mình quả là ngộ nhận
Nỗi buồn không vơi mà luôn quanh quẩn
Câu chữ đa đoan trĩu nặng u hoài
Thơ đã từng chịu ngậm đắng nuốt cay
Tháng ngày dài trở trăn quay quắt
Cứ tin tưởng hư ảo là có thật
Để cuối cùng giành lấy nỗi thiệt thua
Tội cho thơ khi thiên hạ trêu đùa
Để lắm phen thơ tủi hờn uất nghẹn
Đừng để thơ đau!…
Quên lời ước hẹn!…
Dắt thơ xa khỏi chốn lụy phiền
Ốc đảo yên bình…
Dệt khúc uyên nguyên!…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét