Giữa chiều thu nhạt nắng
Buổi hội ngộ không ngờ
Khoảng trời tôi quạnh vắng
Em về cùng tứ thơ
Từ trập trùng núi thẳm
Cách xa tận ngút ngàn
Sót chút tình nồng ấm
Giữa hư thực ngổn ngang
Ly cà phê đắng ngắt
Sẻ chia buổi cuối ngày
Quên đi niềm quay quắt
Quên cả nỗi đắng cay
Nụ cười tôi tìm lại
Bên hoa lá yên bình
Bao trở trăn khắc khoải
Gởi mây trả trời xanh
Ly cà phê đen đậm
Cho thơ thêm ngọt ngào
Ánh mắt chiều thăm thẳm
Đọng lại thành ca dao
Cảm ơn em ngày tháng
Vẫn giữ mãi bên mình
Lời thơ buồn sâu lắng
Mặc kệ đời nhục vinh…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét