Nửa khuya giấc ngủ trốn tìm
Đèn khêu bấc lụn cánh rèm trở trăn
Bút chao thả chữ rơi vần
Câu thơ nghèn nghẹn thêm phần xót xa
Không dưng nước mắt vỡ òa
Gió đi biền biệt mặn mà còn đâu
Níu trăng…trăng tận đỉnh đầu
Gọi mây…mây cũng âu sầu lửng lơ
Vô thường được mất ai ngờ
Mặc kệ hững hờ nhạt nhẽo thế nhân
Rồi ra con tạo xoay vần
Ngủ đi…quên hết nhọc nhằn đa đoan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét