Trở lại Đà Lạt trời cuối thu
Cơn gió heo may như ngập
tràn hơi bấc
Áo mỏng manh
Cho lòng thêm quay quắt
Bước chân nào
Còn lẩn khuất mới hôm qua
Thoảng mùi thơm dìu dịu cỏ hoa
Hương kỷ niệm đã một thời ray rứt
Tự nhủ thầm thôi đừng thổn thức
Hãy lãng quên
Mùa đã lụi tàn !
Con dốc mù sương lãng đãng mênh mang
Ta đếm bước trong ngỡ ngàng mộng
mị
Chảy qua hồn cơn thét gào hồng thủy
Ký ức buồn vỡ vụn nỗi thương đau
Mảnh tình thơ bị giẫm nát nghẹn
ngào
Ta chợt nghe giọt sầu rơi mằn mặn
Trước mặt
Sau lưng
Tứ bề hoang vắng
Chỉ một mình ta với nốt lặng bên
đời !
Trong cuộc đời...
Trả lờiXóaCó nhiều khi...
Cần lắm những nốt lặng...