Chẳng lẽ nào mùa thu đã ra đi
Khi sáng nay ngắt vội nhành thạch
thảo
Màu nhạt phai rưng rưng như thầm
bảo
Gió heo may thổn thức khóc tạ từ
Lá thẫn thờ héo úa dáng trầm tư
Ta thảng thốt còn bao điều chưa
nói
Mùa thu ơi sao lại đi quá vội ?
Khúc tình ca dang dở mãi ngậm
ngùi
Mây dỗi hờn lãng đãng chẳng buồn
trôi
Quyện khói sương pha thêm màu
nhung nhớ
Sợi nắng vàng liêu xiêu như bỡ
ngỡ
Níu khoảng trời một thuở xót hồn
hoa
Cắn nhẹ môi nước mắt chớ nhạt
nhòa
Cơn quặn thắt nghe tim mình đau
nhói
Thôi tất cả hãy chìm vào bóng tối
Thành quách xưa lẩn khuất tận
tinh cầu
Chỉ còn là mảnh vỡ nát thương
đau
Màu thạch thảo nghẹn ngào câu ly
biệt
Thu xa rồi để muôn ngàn nuối tiếc
Chuyện tình buồn da diết tím
trang thơ
Thu ra đi
Trả lờiXóaThôi còn chi
Thạch Thảo