ghé quán cà phê cóc
nghe sông nước tự tình
ngắm lục bình khó nhọc
ngược dòng kiếp lênh đênh
một nửa ly chia sẻ
cho bằng hữu phương xa
trải qua cơn dâu bể
có còn chăng mặn mà?
một nửa ly đắng ngắt
để dành lại phần ta
đừng long lanh nước mắt
kẻo câu chữ nhạt nhoà!
ghé quán cà phê cóc
chợt nhớ lắm ngày xưa
bấc khẽ hôn lên tóc
mới hay đã giao mùa!…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét