tựa lưng vào vách núi
ngẩng mặt nhìn trời xanh
chỉ là viên đá cuội
cô đơn bóng với hình
tựa lưng vào vách núi
kiếp dã tràng lẻ loi
không dưng nghe hờn tủi
lạc bước giữa dòng người
tựa lưng vào vách núi
ngẫm mấy lời đãi bôi
rồi cũng ra cát bụi
hơn thua chi chuyện đời
muốn làm vầng mây trắng
an nhiên với tháng ngày
quên giọt sầu căn phận
quên nỗi niềm đắng cay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét