Cô giáo vừa dặn dò xong bài tập Toán về nhà làm, một hồi trống giòn giã vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Theo sự điều khiển của bạn lớp trưởng, cả lớp đứng nghiêm chào cô rồi nhanh chóng ra sân xếp hàng tập thể dục giữa giờ.
Những tia nắng vàng rực y hệt những sợi tơ trời mong manh xuyên qua cành lá, lọt xuống khoảng sân rợp màu áo trắng trông như ngàn đóa hoa nắng lung linh thật đẹp. Gần bốn trăm học sinh hai khối lớp Bốn, Năm như những vận động viên tí hon thực hiện các động tác đều tăm tắp. Những cánh tay thuần thục giơ lên, hạ xuống, lúc quay sang phải, khi quay sang trái nhịp nhàng theo điệu nhạc thiếu nhi phát ra từ chiếc loa điện tạo thành một bức tranh sinh động. Bài tập thể dục kết thúc kèm theo tiếng hô khẩu hiệu đồng thanh vang khắp sân trường: “Khỏe! Khỏe! Khỏe!”. Nhanh như tia chớp, các bạn học sinh với những nụ cười rạng rỡ chạy ùa ra sân chẳng khác nào bầy ong vỡ tổ.
Như mọi hôm, em và các bạn thân trong tổ ngồi xúm xít bên chiếc ghế đá kê dưới gốc phượng phía trước văn phòng Hiệu trưởng. Chẳng biết đã có bao nhiêu buổi ra chơi trong đời học trò của em gắn liền với chỗ ngồi quen thuộc ấy. Nơi đây, em cùng các bạn thường chia sẻ với nhau những mẩu chuyện vui buồn và kể cho nhau nghe những câu chuyện cổ tích hấp dẫn. Ghế đá còn là nơi chúng em truy bài đầu giờ lẫn nhau, giúp nhau ôn lại bài…Chúng em đã có biết bao kỷ niệm trong suốt quãng đời thơ ấu bên chiếc ghế đá thân thương ấy!
Ngước nhìn lên vòm lá phượng xanh tươi, em và các bạn sững sờ trước vẻ đẹp rực rỡ của màu hoa phượng. Cái màu đỏ dìu dịu chen lẫn chút sắc trắng trông như những cánh bướm rập rờn. Tự dưng niềm cảm xúc dâng tràn khi em ngắm nhìn màu phượng đỏ, vô cùng quen thuộc với lứa tuổi học trò thường xuất hiện mỗi độ hè về. Cứ đến tháng tư, tháng năm, hoa phượng nở rộ báo hiệu đến mùa thi, rồi học sinh chia tay về nghỉ hè. Hoa phượng gắn liền với tuổi học trò như thế nên người ta hay gọi hoa phượng là hoa học trò.
Mấy mùa hè trước, hễ dự xong lễ bế giảng năm học, ba mẹ lại cho em về quê ngoại nghỉ ngơi sau chín tháng phấn đấu học tập, rèn luyện không ngừng. Nói làm sao hết niềm vui của em khi được về sống cùng với ngoại. Em còn được lội sông, bơi thuyền, trèo cây hái trái, vui chơi thỏa thích… với đám bạn bè dưới quê. Hai tháng dài được hít thở không khí trong lành của vùng quê ngoại thân thương, em lại trở về nhà chuẩn bị năm học mới, lên lớp mới, gặp lại các thầy cô và bạn bè…
Nhưng mùa phượng năm nay khác hơn mọi năm. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, em sẽ cùng các bạn vĩnh viễn chia tay ngôi trường đã năm năm dài gắn bó. Em sẽ không còn được nghe lời ân cần giảng dạy của các thầy cô bậc tiểu học mà em vô cùng yêu quý. Chính tại nơi này, em đã hết sức bỡ ngỡ khi được mẹ dắt vào lớp Một. Em vẫn nhớ như in buổi học đầu tiên ấy, em thật vụng về đến không cầm được viên phấn. Cô giáo như bà tiên hiền dịu nhẹ nhàng đến bên em cầm tay và động viên em cố gắng tập viết…
Thời gian dù có trôi đi, mọi vật đều có thể thay đổi nhưng em sẽ không bao giờ quên hình ảnh tận tụy của các thầy cô đã thương yêu, giảng dạy cho chúng em nên người. Giờ đây, em và các bạn như những chú chim non được thầy cô chắp cho đôi cánh chuẩn bị bay về phương trời xa rộng... Ngoài việc truyền thụ cho chúng em các kiến thức cơ bản về bộ môn tự nhiên, xã hội và thế giới xung quanh, thầy cô còn trang bị cho chúng em rất nhiều bài học làm người, từ cách nói năng, ứng xử trong giao tiếp ở nhà trường, gia đình và ngoài xã hội. Nói chung, các thầy cô đã dần hình thành nhân cách cho chúng em sau năm năm bậc tiểu học.
Nghĩ đến sắp phải chia tay các thầy cô và ngôi trường với vô vàn kỷ niệm, lòng em chợt rưng rưng. Em sẽ không bao giờ quên công ơn to lớn mà các thầy cô đã tận tình dìu dắt, dạy dỗ em nên người. Em sẽ luôn cố gắng học tập, phấn đấu trở thành con ngoan, trò giỏi để thầy cô và ba mẹ vui lòng.
(2016)
(2016)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét