09 tháng 4, 2020

CẢM XÚC THĂNG HOA







Buổi trưa đang chập chờn giấc ngủ, điện thoại bàn chợt reo lên hồi dài. Nhấc máy lên trong tình trạng mơ màng nửa mê nửa tỉnh, một giọng nói quen thuộc vang lên:
-        Chào cô bạn của tui!
-        À…Chào nhà thơ Nguyễn Mộng Hòa Bình! Có việc chi mà bạn gọi tui vậy?
-        Gọi đòi nợ…chứ hổng có chi hết!
-        Nợ gì? Chẳng lẽ tui thiếu nợ tình hay nợ tiền mấy người hay sao?
-        Ồ không! Tiền thì cô bạn tui thiếu gì…Còn tình thì cô bạn tui cứ hoài chung thủy với một người đã khuất! Đâu ai có đủ tư cách để làm chủ nợ của cô ấy đâu nè!
Thế là mình gạt ngang:
-        Vậy thì mục đích cú phone này là gì?
-        Thật ra nhóm Thân Hữu SPSG nhờ mình nhắn Loan gởi mấy bài thơ cho tập san LAO XAO SỎI ĐÁ thôi mà!
-       Trời đất! Thời gian qua tui cứ lo bệnh tật nên quên mất. Sorry nhé! Hứa chiều nay dạy xong sẽ in gởi ngay cho nhóm!
Luôn miệng, mình khoe:
-       Bạn à, tập thơ mới của tui vừa in xong rồi đó! Vui lắm!
Giọng Nguyễn Mộng Hòa Bình cũng thật vui:
-        Ôi! Xin chúc mừng Loan nhé! Nhưng mà…
-        Mà…thế nào, bạn?
Hắn rào đón:
-        Nói điều này Loan đừng giận nha! Hôm qua, mình và Hoàng Chấn Nam, Vũ Ngọc Hưng có nhắc đến Loan và thơ Loan. Bọn này nhận xét nếu Loan có in tới 30 tập đi nữa thì thơ Loan vẫn giậm chân tại chỗ. Nhìn qua thơ chỉ thấy một hình dáng Loan như gã tình si lẩn quẩn trong khu rừng chẳng có lối ra. Mỗi bụi cỏ gai, lối rêu rong, thành quách cũ đã làm thơ Loan càng lúc càng thêm ủy mị, buồn phiền, như một bức tranh với gam màu lạnh lẽo. Loan hãy bỏ qua quá khứ, dù quá khứ có thần tiên, ngọc ngà, lộng lẫy…đến đâu đi nữa! Hãy quên người ta và để yên cho người ta bên kia bờ đại dương đêm ngày triền miên giấc ngủ. Loan phải thay đổi dòng thơ, tích cực lên, rộn rã sắc màu. Hãy giấu đi chiếc áo tím buồn ngày cũ và biết đâu nụ cười sẽ tìm lại trên môi?
Mới vui đó mà giờ mình nghe nỗi tủi thân lại nhen lên, giọng nhão nhoẹt:
-        Tui cũng biết vậy… Nhưng hễ cầm bút lên là tui lại như lên đồng ấy! Buồn! Chán! Tuyệt vọng! Thở than!... Nhiều lúc muốn thôi không làm thơ nữa!
-        Loan thử tìm xem có chùm bài nào dịu dàng, yêu đời, yêu người… đọc cho mình nghe đi nào!
Mở máy, bấm vào ngăn lưu trữ thơ mới làm mùa xuân rồi, mình tìm được 3, 4 bài như lời hắn yêu cầu. Đó là bài Hờn giận, Theo anh xuống phố, Rộn rã khúc tình ca, Mười tám mùa xuân ơi! Đọc cho Nguyễn Mộng Hòa Bình nghe mà mình có cảm giác run trong dạ, tưởng như đang thi vấn đáp hồi mấy chục năm trước ở SPSG.
-        Thế nào hở… nhà thơ?
Giọng hắn như òa vỡ và tiếng cười khanh khách vang lên mồn một trong máy:
-        Trời ơi! Chính là nó đó… cô bạn tui ơi! Trong sáng quá! Trẻ trung quá! Và tình yêu đẹp như mơ vậy! Hãy cứ thênh thang, rộng mở bầu trời thơ nha Loan. Hãy xuống phố và tung tăng cùng câu chữ! Mình rất mừng…Không dè cô bạn tui quá thông minh! Dòng thơ này sẽ giúp tâm hồn Loan bay bổng. Thôi cứ như thế mà tiến lên phía trước, Loan nhé!
-        Cảm ơn bạn rất nhiều.Tui sẽ mời các bạn chầu café 64 Trần Quốc Thảo sáng chủ nhật tới đó nhé!
-        Bye cô bạn dễ thương của tui… ý quên…của nhóm Thân Hữu SPSG. 
Gác máy điện thoại, mình leo lên võng ầu ơ tìm lại giấc ngủ. Nhưng niềm vui vừa bắt gặp làm mình tỉnh hẳn. Vội lấy tờ giấy trắng và cây bút bi, mình viết lại cảm xúc thăng hoa vừa mới thoáng qua.











1 nhận xét:

  1. Cảm ơn tình cảm của Thân hữu SPSG.

    https://1.bp.blogspot.com/-WFz3lBhdCmg/XPjvhtcjMAI/AAAAAAAAPQM/fiMVUn3dS3MOzVIxmMvtWRM7pl_w2dNFQCLcBGAs/s1600/IMG_5564.JPG

    Trả lờiXóa

:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.