31 tháng 5, 2019

MƠ CHI CUỘC TAO PHÙNG?





(Cảm tác từ bài Đừng ta chết đói của nhà thơ HL - QN)




Người ở bờ Tây ta ở bờ Đông
Cách nhau dặm trường thiên lí
Làm sao là tri âm tri kỉ?
Chắc mười mươi ngộ nhận đó thôi!

Bởi nợ văn chương cảm xúc không rời
Một lần ghé thăm để rộn ràng câu chữ
Cảm đời nhau thời vàng son quá khứ
Vội sẻ chia một thoáng ấm nồng

Người là Bá Nha hồ hải ruổi rong
Thơ nhạc giao duyên theo cùng năm tháng
Sá chi ta... kẻ khờ nông cạn
Khập khiễng biết bao khi so với Tử Kỳ!

Ta ở đây quay quắt mảnh tình si
Lãng đãng như mây
Ầm ào như sóng
Cũng đôi lúc hồn thơ lắng đọng
Mở cửa ngăn tim đón êm ả gió ngàn

Gặp gỡ rồi xa…
Tình sử lật sang trang
Ta ở đây mỏi mòn trông đợi
Cánh hải âu lạc loài giữa nhạt nhòa mảng tối
Nhìn hoàng hôn thảng thốt gọi tên ai!

Hồ trường chưa nhắp đã say
Người ở bờ Tây ta bờ Đông vời vợi
Khoảng không gian níu hoài chẳng tới
Chợt thẫn thờ vướng phải sợi nhớ nhung

Chỉ thế thôi!…
Mơ chi cuộc tao phùng?
Đêm hạ trắng chong đèn nằm thao thức
Ta và người - hai tinh cầu hun hút
Chẳng thể nào!…
Sóng bước mãi bên nhau!

Hai đường thẳng song song
Giang vĩ… khóc giang đầu!...













29 tháng 5, 2019

VU VƠ CHIỀU MƯA











Thơ buồn chi
lặng thinh
không nói

Để lòng ta
bối rối
chẳng an

Ông Trời
sùi sụt
tuôn hàng

Sợi thương
sợi nhớ
ngổn ngang trăm bề










25 tháng 5, 2019

QUÁN










Chẳng gác ngọc 
chẳng lầu vàng
Mà sao thấm đẫm 
muôn ngàn yêu thương
Bờ tre mái ngói 
cung đường
Dòng sông uốn khúc 
rẫy nương hiền hòa

Nồng nàn 
đất mẹ quê cha
Nuôi con khôn lớn 
mặn mà từ đây
Rạ rơm 
hạnh phúc tháng ngày
Mặc cho núi chắn rừng vây 
ngại gì!

Thong dong 
từng bước chân đi
Giữ tâm trong suốt 
từ bi tìm về
Nhẹ nhàng 
rời khỏi bến mê
Kệ kinh thường trú 
bồ đề nở hoa


















24 tháng 5, 2019

NGẬM NGÙI











Có còn ai đợi ta đâu?
Nghiêng nghiêng soi nước chân cầu kém xanh
Mắc chi lệ đẫm long lanh
Nhạt phai khúc hát dỗ dành ca dao

Còn ai chờ đợi đâu nào?
Ngó quanh bốn phía giậu rào vắng tanh
Mây buông rèm khóc âm thầm
Gió đi biền biệt xa xăm góc trời

Thiên thu đánh mất nụ cười
Câu chữ ngậm ngùi một kiếp đa đoan
Lối xưa hoang phế điêu tàn
Con tim lạc nhịp võ vàng hồn thơ










22 tháng 5, 2019

VĨNH BIỆT THI SĨ TÔ THÙY YÊN






Trước 1975, tôi đã từng say mê tạp chí Sáng Tạo với các nhà văn, nhà thơ tên tuổi ở miền Nam lúc bấy giờ như Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền và Tô Thùy Yên. Tôi đã từng thuộc nằm lòng mấy câu thơ của nhà thơ Tô Thùy Yên:
Cha mẹ tôi cho tôi tính tình rộng rãi
Tôi cho thêm tôi một chút ngang tàng
Nên tâm hồn là cánh đồng hoang...
Nghe tin nhà thơ Tô Thùy Yên đã qua đời hôm nay tại Houston, tôi xin thắp cho nhà thơ một nén tâm hương và nguyện cầu nhà thơ luôn thanh thản nơi cõi vĩnh hằng.








TIẾC









Tháng sáu ngồi tưởng xa xăm
Cái ngày xưa ấy
huy hoàng còn đâu?

Tiếc thời gian
vội qua mau
Nhạt phai sắc lá
vần câu rã rời

Ngắm từng giọt đắng
tuôn rơi
Trách chi con tạo
đổi dời bể dâu

Nhớ chăng
người ở giang đầu
Áo bay một thuở
u sầu trăm năm?





21 tháng 5, 2019

DẮT THƠ DẠO CHƠI











Ta dắt thơ dạo chơi
Buổi trưa hè êm ả
Nắng lung linh mỉm cười
Lao xao từng nhánh lá

Ta dắt thơ dạo chơi
Ngang qua vườn cây trái
Thoang thoảng hương đất trời
Mùi bùn đen ngai ngái

Ta dắt thơ dạo chơi
Tung tăng mây theo bước
Gió chắc cũng bồi hồi
Năm ngón làm chiếc lược

Ta dắt thơ dạo chơi
Giữa trưa hè quạnh vắng
Giấy bút như gọi mời
Bài ngũ ngôn văng vẳng










19 tháng 5, 2019

MƯA







mưa qua 
từng giọt thơm nồng

sợi thương 
sợi nhớ 
chất chồng lên nhau

còn đâu?...
ngày ấy còn đâu?

tội cho mái tóc 
bạc màu thời gian








GIÁC


Chúc mừng Đại lễ Phật Đản 2019 - Phật lịch 2563









Sáng ra 
quét dọn vườn tâm

Bao nhiêu sân hận 
mê lầm 
bỏ buông

Đã qua 
mấy nẻo đoạn trường

Kệ kinh 
bờ giác 
thiên đường nở hoa














18 tháng 5, 2019

NGẪM





Sưu tầm trên mạng. Thật chí lý!













17 tháng 5, 2019

MƯỢN DĂM CÂU CHỮ VỖ VỀ HỒN THƠ









Này áng mây nhỏ
Có gì bâng khuâng
Mà sao ủ rũ
Ngập ngừng bước chân?

Này làn gió thoảng
Chắc lắm nỗi niềm?
Thở dài chán ngán
Buồn càng buồn thêm!

Này cơn mưa lũ
Giội nước ầm ào
Cớ chi giận dữ
Quên điều gởi trao?

Này con còng vó
Một đời lẻ loi
Bến xưa vò võ
Thôi chớ u hoài!

Mượn dăm câu chữ
Vỗ về hồn thơ
Khâm liệm quá khứ
Yêu thương cập bờ…












14 tháng 5, 2019

NHỚ MẸ


Chiều nay trời mưa buồn, nhà quạnh quẽ. Chợt nhớ gần đến ngày giỗ Mẹ rồi. Viết vội mấy dòng thư pháp tưởng nhớ đến Mẹ hiền đã lâu rồi khuất núi.














CON ĐƯỜNG SẮC TÍM NHẠT NHÒA






Cũng con đường mọi bữa em qua
Sao sáng nay vô cùng quạnh vắng?
Mới giữa hè chói chang ánh nắng
Lại rũ buồn ảm đạm lá vàng rơi!

Con đường thân quen một thời
Sóng bước cùng anh dưới trời chiều lộng gió
Hạnh phúc làm ngẩn ngơ lá cỏ
Tay trong tay ấm áp chân tình!

Con đường ngập sắc tím lung linh
Rợp cánh tường vi nhu mì nhỏ bé
Tựa bờ vai anh… em ngại gì dâu bể?
Âu yếm!... Dịu dàng!… Cả một trời thơ!…

Con đường sáng nay em đếm bước bơ phờ
Giấc mộng chưa tan còn đầy ngấn lệ
Anh xa rồi!...
Chỉ mình em đơn lẻ!…
Mắt nhạt nhòa…
Gọi khẽ “Dấu yêu ơi!”…










13 tháng 5, 2019

LẶNG LẼ HOÀNG HÔN







Hoàng hôn nhạt nắng
Rưng rưng giọt buồn
Nghe đâu văng vẳng
Giọng hò ai buông

Dòng sông lặng lẽ
Chở con nước ròng
Mang chi dâu bể
Cho sầu mênh mông

Lục bình tím ngắt
Bâng khuâng nỗi niềm
Gió đưa xào xạc
Thẫn thờ con tim

Giữa chiều quạnh vắng
Tưởng nhớ giang đầu
Tội cho duyên phận
Giang vĩ về đâu?

Hoàng hôn chìm khuất
Trăng non ngỡ ngàng
Một mình đếm bước
Đất trời mang mang









HẠ BUỒN









Ve thảng thốt kêu vang
Năm học vừa khép lại
Sách vở như ngỡ ngàng
Chợt nghe lòng tê tái

Bục giảng sẽ buồn hiu
Nhớ rộn ràng chân bước
Còn đâu buổi sớm chiều
Tà áo bay tha thướt?

Bảng đen mờ bụi phủ
Ngày tháng chìm lãng quên
Phấn trắng sầu ủ rũ
Thương sao nét ngoan hiền

Lớp học im phăng phắc
Chẳng một tiếng nói cười
Bàn ghế sẽ trầm mặc
Hoài tưởng về xa xôi

Dáng cô chừng lạc lõng
Giữa sân trường thênh thang
Nỗi buồn như đánh võng
Ngắm sắc phượng phai tàn








11 tháng 5, 2019

SẺ CHIA








Ngày về đầy trăn trở
Đêm khắc khoải trầm tư
Chẳng phải buồn duyên nợ
Chẳng phải sầu ảo hư

Thương cho bao thân phận
Cùng một kiếp nhân sinh
Kẻ oan khiên trắc ẩn
Người nghiệt ngã rập rình

Đã bao lần tự nhủ
Thôi nhắm mắt đưa chân
Kệ cuồng phong bão dữ
Mặc sự thế xoay vần

Làm sao vô tâm được
Câu chữ sẽ chê bai
Giấy bút thêm day dứt
Con tim mãi u hoài

Mượn ngũ ngôn chia sẻ
Mong an lạc mọi nhà
Tan rồi cơn dâu bể
Đời nở bừng sắc hoa











09 tháng 5, 2019

NHỚ







Mùa thi đã tàn
Sổ sách cũng vừa xong
Chiều rảnh rỗi em lang thang xuống phố
Chân bơ vơ len qua dòng xe cộ
Chợt tủi hờn khi bóng nắng quẩn quanh

Chỉ là bóng nắng!
Chẳng phải là anh!
Đã từ lâu em bạn cùng sương tuyết
Bên kia đại dương anh hoài biền biệt
Hai tinh cầu ngăn cách đôi nơi

Cũng tại em nên loan phượng rã rời
Gánh nặng gia đình làm sao em bỏ được?
Buổi chia tay em cúi đầu đếm bước
Anh ngỡ ngàng trước cái kết đắng cay

Chiều hạ buồn bỗng nhớ đến bờ vai
Rồi tủi phận…
Rồi long lanh nước mắt…
Tứ thơ về… đầy trở trăn quay quắt
Nhớ dáng hình lẩn khuất mãi khôn nguôi!








SAO LẠI HẸN EM Ở QUÁN?

(Cảm tác từ bài CHỜ EM QUA QUÁN của nhà thơ HL - QN)







Sao lại hẹn em ở quán?
Thiên hạ thấy được cười chê
Ba mẹ biết được sẽ mắng
Thân em con gái ê chề

Sao lại hẹn em ở quán?
Bề gì em cũng giáo viên
Thị phi  -  vô cùng chắc chắn
Tiếng dữ lan khắp mọi miền

Sao lại hẹn em ở quán?
Đồng nghiệp sẽ nói gần xa
Tội em chịu lời cay đắng
Nước mắt mằn mặn vỡ òa

Sao lại hẹn em ở quán?
Lỡ đến tai lũ học trò
Thế nào chúng cũng phê phán
Điều em hết sức âu lo

Anh đừng đợi chờ em nhé
Quán nước em hổng tới đâu
Hữu duyên rượu trà sính lễ
Nhà em ở cạnh vườn trầu…

  












TÀN PHAI








Gió trốn đi đâu mấy bữa rồi
Có người chờ đợi mãi không thôi
Mắt nhìn thờ thẫn hoe hoe đỏ
Bím tóc lặng thinh dạ rối bời

Sách vở buồn hiu chẳng nói cười
Tựa rèm ủ rũ ngóng xa xôi
Mùa thi đã khép… ve rền rĩ
Sắc phượng tàn phai úa khoảng trời

Lạc mất vần thơ bởi giận hờn
Một mình ốc đảo với cô đơn
Dặn lòng thôi nhé đừng hoen lệ
Khoác áo hoàng hoa giấu nỗi buồn










06 tháng 5, 2019

CA DAO MỘT THUỞ ÊM ĐỀM








Hữu duyên thiên lý gặp nhau
Mùa thu quyến rũ dạt dào sắc hương
Tưởng đâu đất hóa thiên đường
Dịu dàng khúc hát yêu thương thắm nồng

Mặc trời bão tố cuồng phong
Vui cùng câu chữ thong dong tháng ngày
Lầu trăng quán gió cầu mây
Rộn ràng nhã nhạc vườn đầy tiếng chim

Ca dao một thuở êm đềm
Mượn vần sáu tám tựa rèm ngân nga













05 tháng 5, 2019

LỤC BÁT AN NHIÊN







Nghiêng vai
rũ hết chán chường
Mời ta
một ngụm quỳnh tương
cuối ngày

Đã từng
tỉnh tỉnh say say
Mê mê đắm đắm
u hoài tháng năm

Trải qua
bao cuộc thăng trầm
Bể dâu nghiệt ngã
lạc lầm ảo hư

Đành thôi
gởi tiếng tạ từ
Bỏ buông sân hận
sầu tư não phiền

Ốc đảo
vui thú điền viên
Tung tăng thơ vận
an nhiên theo về










DỊU DÀNG THÁNG NĂM










Tháng năm màu nắng vàng như mật
Len lén bên hiên ghẹo má đào
Áo lụa ngoan hiền thơm hương đất
Gót hài cỏ lá vướng lao xao

Tháng năm thắp nến mừng sinh nhật
Âu yếm người trao tặng đóa hồng
Bím tóc cài nơ… cười e ấp
Em tròn mười tám để bâng khuâng

Tháng năm phượng nở bừng sắc hạ
Sách vở ngổn ngang tuổi học trò
Mắt liếc dịu dàng trông rất lạ
Mùa về rộn rã chẳng âu lo...







04 tháng 5, 2019

NỖI ĐAU THÁNG TƯ









Nghẹn ngào giờ phút chia tay
Cánh cửa vội khép để hoài ngẩn ngơ
Bơ vơ! Dáng lẻ bơ vơ!
Trong thênh thang ấy đôi bờ tử sinh

Tưởng như một cuộc hành hình
Thịt rơi máu đổ quanh mình gươm đao
Phong ba bão táp thét gào
Từng cơn lạnh buốt len vào tận xương

Phải chăng địa ngục? Thiên đường?
Tiếng kêu thảng thốt đoạn trường ai hay!
Đâu rồi vững chắc bờ vai?
Đâu rồi ấm áp vòng tay một thời?

Thiên thu đã tắt nụ cười
Bỏ ta ở lại ngậm ngùi vương mang
Đâu rồi ngày tháng huy hoàng?
Chỉ còn nghiệt ngã bẽ bàng riêng ta

Không dưng nước mắt nhạt nhòa
Muôn ngàn vết cứa vỡ òa đớn đau!








ĐAU








Một giường
một trái tim đau
Thênh thang
ta ở hai đầu tử sinh

Quẩn quanh
dáng dấp vô hình
Tiếng kêu đồng vọng
của nghìn oan khiên

Chỉ mình ta
nỗi niềm riêng
Tình thân ngày ấy
đôi miền cách xa

Gươm đao
cứa nát thịt da
Còn ai chia sẻ?…
Mặn mà trăm năm?...

Như con còng vó
âm thầm
Vượt qua giông bão
sóng ngầm hát ru

Mỏi mòn
chờ đợi thiên thu
Đường xa diệu vợi
sương mù phủ giăng

Một mình ta
một chỗ nằm
Con tim thức giấc
thêm
quằn quại đau!








03 tháng 5, 2019

NGẨN NGƠ SẮC PHƯỢNG









Từng một thời sóng bước
Cảm xúc truyền cho nhau
Giữa chợ đời xuôi ngược
Hồn thơ tuôn dạt dào

Đường gập ghềnh sỏi đá
Đâu ngại gì gian truân
Trước muôn ngàn sóng cả
Sẻ chia bao nhọc nhằn

Người giang đầu khuất nẻo
Giang vĩ ta mãi chờ
Bờ vai gầy úa héo
Sắc phượng về ngẩn ngơ

Giờ xa xăm diệu vợi
Lạc nhau buổi thu tàn
Tội con tim nông nổi
Đã có lần mơ hoang

Nắng sớm mai vàng rực
Pha lẫn màu nhớ nhung
Tứ thơ chừng day dứt
Xấp mặt giấu não nùng











TỰ TÌNH CÙNG CA DAO







Câu thơ ngày xưa cũ
Giờ lạ lẫm tột cùng
Chắc tại cơn bão lũ
Đổ qua đời rưng rưng

Ta ngồi ôm cổ tích
Ngẫm hai chữ phai tàn
Giữa trời khuya mờ mịt
Nhớ lắm thuở hồng hoang

Ngày ru ta bóng nắng
Đêm vỗ về trăng sao
Ốc đảo buồn quạnh vắng
Tự tình cùng ca dao


(tranh Dương Tiếng)








01 tháng 5, 2019

XA RỒI NGỌN GIÓ THÁNG TƯ








Là ngọn gió thổi qua miền hoang hoải
Tháng tư về nhớ mãi một bờ vai
Người chợt đến dịu dàng như huyền thoại
Nụ yêu thương tan biến mối u hoài

Ánh mắt ấy dịu dàng và sâu lắng
Sóng biển ngầm day dứt nỗi nhớ nhung
Con còng vó lang thang bờ cát trắng
Hồn ngẩn ngơ chìm khuất với muôn trùng

Tình cổ tích chẳng thể nào quên được
Kỉ niệm hồng giấu kín ở ngăn tim
Để từng đêm từng đêm dài thao thức
Trang thơ buồn chất ngất nỗi niềm riêng

Là ngọn gió thổi qua miền hoang hoải
Tháng tư về nhớ mãi một bờ vai
Người đã xa… cuộc tình còn ở lại
Ta bơ vơ xấp mặt khóc u hoài






(Tranh Nguyễn Sơn)