Là ngọn gió thổi qua miền hoang hoải
Tháng tư về nhớ mãi một bờ vai
Người chợt đến dịu dàng như huyền thoại
Nụ yêu thương tan biến mối u hoài
Ánh mắt ấy dịu dàng và sâu lắng
Sóng biển ngầm day dứt nỗi nhớ nhung
Con còng vó lang thang bờ cát trắng
Hồn ngẩn ngơ chìm khuất với muôn trùng
Tình cổ tích chẳng thể nào quên được
Kỉ niệm hồng giấu kín ở ngăn tim
Để từng đêm từng đêm dài thao thức
Trang thơ buồn chất ngất nỗi niềm riêng
Là ngọn gió thổi qua miền hoang hoải
Tháng tư về nhớ mãi một bờ vai
Người đã xa… cuộc tình còn ở lại
Ta bơ vơ xấp mặt khóc u hoài
(Tranh Nguyễn Sơn)
Gió Chiều
Trả lờiXóa...
Gió nâng nhẹ cánh diều
Cho cỏ cây liêu xiêu...
Gió dẫn mây vào chiều
Ru hồn ai cô liêu...
Vết thương xưa trong nhau
Nay lại vừa rỉ máu...
Cứ tưởng đã úa màu
Nào ngờ đau...
Càng đau!
...
DVD
https://i-vnexpress.vnecdn.net/2012/02/20/634651986196857500-thumb-550268-1372027211_500x0.jpg
Vết thương xưa trong nhau
Trả lờiXóaNay lại vừa rỉ máu...
Cứ tưởng đã úa màu
Nào ngờ đau...
Càng đau!
...
Vết thương mình sắp lành, đọc xong khổ thơ này nghe muốn đau trở lại. Hic...[-(
:))
Xóa