29 tháng 11, 2018

DẶN DÒ








Ở nhà
chớ có ủ ê
Phải ngoan ngoãn nhé…
khi về chị thương!

Chị mua
tặng chiếc kẹo đường
Thêm cái nơ tím
vấn vương bao người

Chỉ xa vài bữa…
thơ ơi!
Đi tìm cảm xúc
ngọt lời thăng hoa

Biết đâu
hạnh phúc vỡ òa
Gió mây hội ngộ
diết da ân tình?

Khóc nhè…
thơ sẽ kém xinh!
Nhớ câu chị dặn…
yên bình nẻo tâm!










27 tháng 11, 2018

GIÃI BÀY









Ta nào… nào có giận hờn!
Quen rồi ngày tháng cô đơn một mình
Sáng ra chào đón bình minh
Nghe chim ríu rít chuyền cành rộn vui

Mượn thơ chia sẻ ngọt bùi
Tựa câu thư pháp ngậm ngùi biến tan
Đâu cần gác ngọc lầu vàng
Cầu mây quán gió ngỡ ngàng cõi tiên

Lánh xa tham vọng não phiền
Âm thầm ốc đảo an yên bội phần
Đêm về thiền định trú thân
Mặc cho sự thế xoay vần đảo điên!










26 tháng 11, 2018

BUÔNG








Ngỡ rằng con tạo bao dung
Cho mây rong ruổi theo cùng lối qua
Trải lòng thơ vận xướng hòa
Tựa lưng ngắm ánh trăng ngà... nhỏ to...

Tháng ngày chìm đắm âu lo
Giật mình… mới biết dại khờ riêng mang
Mây kia là của đại ngàn
Trăm năm tưởng vọng bẽ bàng mối tơ

Ngộ ra phân rõ bến bờ
Thõng tay buông hết ngu ngơ một thời
Trả mây về lại bầu trời
Nương câu thiền định ta ngồi tĩnh tâm









25 tháng 11, 2018

SAO ANH NÓI...?







Sao anh nói sang thăm
Mà giờ đây chẳng thấy
Mắt dõi nhìn xa xăm
Chỉ gió lùa đưa đẩy?

Sao anh nói nhớ em
Mà giờ đây lỗi hẹn
Cho mặn đắng môi mềm
Cuộc tình vừa mới bén?

Sao anh nói yêu em
Mà giờ đây lẻ bóng
Mưa bão tràn qua thềm
Em vẫn ngồi bất động?

Sao anh nói mãi mãi
Em là lời thơ anh
Là không khí bao quanh
Là muôn đời bất biến?











THỊ XÃ NGÀY BÃO RỚT








Sáng thị xã buồn hiu
Tràn về cơn bão rớt
Nhìn đường phố tiêu điều
Lòng ta thêm ủ dột!

Mở máy lướt từng trang
Thiên hạ còn say ngủ
Mưa mù mịt giăng hàng
Che cả miền quá khứ

Sao im bặt tiếng chim
Không rộn ràng giọng hót?
Ong bướm thôi kiếm tìm
Hương hoa đầy mật ngọt

Tựa cửa ngắm bình minh
Ngỡ hoàng hôn trốn nắng
Bên ốc đảo một mình
Sầu rưng rưng mọc nhánh

Mưa như bản nhạc buồn
Gọi hồn thơ thức giấc
Cảm xúc chợt trào tuôn
Nỗi nhớ nào quay quắt?...











24 tháng 11, 2018

XIN CHẬM LẠI BÓNG CHIỀU







Mưa xuống rồi
Mây nghìn nghịt xám đen
Mà dáng ba vẫn mịt mờ trước ngõ
Tối hôm nay tràn về cơn bão tố
Nghĩ đến ba…nước mắt cứ tuôn dài

Ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng phai
Người hối hả về nhà nhanh tránh bão
Chắc thế nào mưa cũng làm ướt áo
Ba còng lưng cơn gió ngược thổi vào

Vòng bánh xe chạy chậm đến nôn nao
Thầm mong ba trở về nhà cho sớm
…Nhớ ngày mẹ lìa đời
Con hãy còn đỏ hỏn
Ba vụng về thân gà trống nuôi con

Thời gian trôi
Con gần tuổi lớn khôn
Ba hy sinh cả đời cho con trẻ
Nhà vắng mẹ trước sau càng quạnh quẽ
Hai cha con sống nương tựa vào nhau

Con tóc xanh
Ba bạc trắng mái đầu
Chuỗi tháng ngày dãi dầu cùng mưa nắng
Áo sờn vai để thân con lành lặn
Nói làm sao cho hết nỗi thương yêu

Màn đêm ơi! Xin chậm lại bóng chiều
Bão giông ơi! Đừng kéo về ào ạt…
Hãy dịu nhẹ cơn mưa cuồng gió giật…
Thương thân gầy
Còn bươn bả đường xa!











TRÁCH







Lật ngăn ký ức
kiếm tìm
Vần thơ một thuở
êm đềm xiết bao!

Dịu dàng
sâu lắng ca dao
Mày đưa mắt liếc
dạt dào yêu thương

Không dưng
lạc dấu thiên đường
Tội con diều sáo
chán chường thở than!

Bờ tre
khóm trúc
ngỡ ngàng
Mùi hương xưa cũ
phai tàn vì đâu?

Hoa chanh
hoa bưởi âu sầu
Trách người
sao để mùa ngâu lạc loài?!







23 tháng 11, 2018

CHỈ LÀ ẢO TƯỞNG








Đang chìm trong giấc mộng
Điện thoại réo từng hồi
Nghe âm vang tiếng sóng
Vọng từ cõi xa xôi

Xin lỗi!… Là ai thế?
Lặng thinh!... Chỉ lặng thinh!
Giữa đêm trường vắng vẻ
Chợt thấy lòng đinh ninh

Chẳng lẽ sầu huyệt thẳm
Anh theo gió gọi về
Nhớ nhung ngàn vạn dặm
Tiết đông tràn tái tê

Bao năm rồi ngăn cách
Em thiếu phụ mỏi mòn
Nhìn bóng mình trên vách
Tự tình cùng cô đơn

Thôi chỉ là ảo tưởng
Anh say giấc ngàn thu
Em một đời tơ vướng
Ngóng trông nẻo mịt mù

Trăng bên mành vàng vọt
Cúi xuống như dỗ dành
Bài ca dao mật ngọt
Tưởng chừng lời ru anh










KHÉP TRANG FACEBOOK









Mở vội trang Facebook
Tội nghiệp tháng ngày qua
Đứng chênh vênh mép vực
Mộng mơ ánh trăng tà

Mở vội trang Facebook
Thấy thiên hạ xum xuê
Cùng vuốt ve tâng bốc
Nghe ngán ngẫm ê chề

Mở vội trang Facebook
Giờ rõ đến mười mươi
Bao đêm dài thao thức
Đau đáu nhạt phai lời

Mở vội trang Facebook
Nhìn thấu ruột gan người
Thôi chẳng thèm day dứt
Ngọc ngà đã xa xôi

Khép lại trang Facebook
Vẫy tay xin tạ từ
Giấu vào ngăn ký ức
Một góc đời ảo hư









NGẪM







Đã qua ngày dông bão
Vòm trời mây ngát xanh
Ríu ran lời chim sáo
Vui tung tăng chuyền cành

Đã qua thời ngây dại
Chìm đắm bởi cơn mê
Để thơ vần khắc khoải
Từng đêm khóc não nề

Đã qua điều tưởng vọng
Tiền kiếp nào xa xôi
Chỉ là câu sáo rỗng
Dâu bể giữa cuộc đời

Đã qua mùa hư ảo
Trắng đen lắm chán chường
Một mình bên ốc đảo
Làm bạn cùng văn chương













22 tháng 11, 2018

NGÀY THÁNG CÔ ĐƠN







Hình như là sáng nay
Sương mù giăng dày đặc
Cho mắt trĩu u hoài
Nụ cười buồn hiu hắt

Hình như là sáng nay
Tràn về cơn áp thấp
Bong bóng nước phủ đầy
Thơ nằm yên ngăn cặp

Hình như là sáng nay
Chân bước trên lối nhỏ
Vướng đầy hoa cỏ may
Vấp phải niềm nhung nhớ

Đã biết bao ngày tháng
Ta một mình cô đơn
Đi về trong thầm lặng
Còn ai đâu dỗi hờn?










20 tháng 11, 2018

THÔI HÃY NGỦ ĐI!







Nhắm mắt thôi hãy ngủ đi!
Một, hai, ba, bốn… thầm thì nhỏ to
Năm, sáu, bảy, tám… bơ phờ
Chín, mười, mười một… vật vờ… mười hai

Bạn bè giờ chẳng còn ai
Người nơi góc biển kẻ ngoài chân mây
Người chia mật ngọt rót đầy
Kẻ trao sân hận đắng cay não phiền

Chỉ là hai mặt trắng đen
Mà sao cứ mãi chong đèn trở trăn
Mười ba, mười bốn, mười lăm…
Ngủ đi quên hết lạc lầm ảo hư!










NHỚ MÃI CHUYỆN NGÀY XƯA!







Nép mình phía cổng rào
Nhìn khoảng sân lao xao bóng lá
Đã vô cùng thân quen…
             sao giờ đây lạnh lùng xa lạ?
Hành lang dài hun hút lặng thinh

Viên phấn vỡ đôi…
              mộng ước chưa thành…
Giáo án dỗi hờn… buồn thiu con chữ…
Những bài học hào hùng lịch sử
Còn ghi đậm chiến công oanh liệt thuở nào!

Ta ngã quỵ rồi dù bục giảng không cao
Tro bụi thời gian làm mịt mờ quá khứ
Cảm xúc bùng lên rồi chìm dần sau bão dữ
Gốc phượng già nua trầm mặc cúi đầu

Áo tím mơ màng giờ lên lớp nay đâu?
Ta thẫn thờ lục tìm trong ký ức
Phấn trắng… bảng đen… từng đêm dài thao thức…
Ngồi chấm bài dưới vàng vọt đèn khuya

Kỉ niệm không dưng ào ạt kéo về
Nghiệp dĩ vương mang… một đời khắc khoải
Ánh mắt thơ ngây xua tan niềm tê tái
Vẫn ríu ran tiếng bầy trẻ nô đùa

Người lái đò nhớ mãi chuyện ngày xưa!....









18 tháng 11, 2018

LẠC GIỮA NGÀY THU TẬN







Cuối con đường còn ai đợi ta không?
Lạc bước nhau giữa một ngày thu tận
Gót hài thêu ngập ngừng… nhìn quanh quẩn
Chẳng có gì… ngoài mười ngón tay trơn!

Đâu còn ai để nhõng nhẽo dỗi hờn
Mây xa lắm… với hoài mà hổng tới
Anh chàng Gió trốn phương xa vời vợi
Chợt giận mình sao lắm nỗi đa đoan!

Bấc se se cho buồn bã xếp hàng
Áo mỏng mảnh… hoàng hôn sương xuống vội
Chút tái tê… lối mòn đầy bóng tối
Lệ nhạt nhòa bối rối mắt mi cay!













TÂM TỪ RỘNG MỞ ĐÓN AN NHIÊN








Chớm đông
về lại 
miền châu thổ

Nhặt hạt từ bi
trước cửa thiền

Sân hận
âu sầu
đem gởi gió

Tâm từ
rộng mở
đón an nhiên













VẤN








Ngày xưa…
hai đứa
là tri kỷ

Vô tình
mây gió dạt đôi nơi

Một mai
trên nẻo đường thiên lý

Gặp gỡ
còn chăng
nửa nụ cười?













17 tháng 11, 2018

ĐÊM BUỒN CHÂU THỔ









Trăm mối ngổn ngang
Ngàn điều rối rắm
Day dứt thu tàn
Cuối mùa ảm đạm

Đêm buồn châu thổ
Bạn cùng sao xa
Lời chưa thố lộ
U uất vỡ òa

Liêu xiêu đếm bước
Dốc mòn chênh vênh
Con đường phía trước
Đá sỏi gập ghềnh

Đứng giữa thênh thang
Cổng trời chót vót
Chợt thấy ngỡ ngàng
Đâu rồi mật ngọt?

Tiếng con dế gáy
Tưởng chừng thở than
Hồn thêm khắc khoải
Trăng khuya võ vàng

Chảy tràn cảm xúc
Tứ thơ gọi về
Con chữ thổn thức
Đắng lòng ủ ê…










MÃI LỜI TRI ÂN









Thật vô cùng hạnh phúc khi sáng qua, thầy giáo dạy môn Giáo dục cộng đồng của trường Sư phạm Sài Gòn trước 1975 cùng nhà văn Nguyễn Bửu Sơn, đồng môn SPSG khóa 9 đã vượt qua quãng đường hơn 20 km lên LT thăm tôi.
Tôi vẫn không sao quên được thầy Phạm Hữu Thành với khuôn mặt hiền từ, phúc hậu. Ngày xưa, trong những lần đi thực tập tận vùng Tân Phú xa xôi thuộc ngoại thành SG, Thầy luôn cho tôi quá giang vì một giáo sinh tỉnh lẻ như tôi không có điều kiện đi lại. Nhớ đến quãng đời giáo sinh nhiều gian truân ấy, tôi chợt rùng mình.
Sau mấy mươi năm gặp lại Thầy, tôi hỏi Thầy còn nhớ ngày xưa Thầy đã giúp đỡ tôi hay không? Thầy lắc đầu cười hiền. Riêng tôi thì nhớ hoài nhớ mãi.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn còn giữ những dòng lưu bút Thầy đã dặn dò tôi trước khi tôi ra trường nhận nhiệm sở. Tôi đã làm tốt những gì mà nhà trường SPSG và các Thầy Cô đã dạy dỗ tôi. Một nền giáo dục nhân bản và khai phóng!
Nghe Thầy bảo Thầy rất vui vì có đứa học trò như tôi, tôi cảm động muốn khóc. Thầy trò giờ đã bạc tóc như nhau nhưng tình cảm thầy trò vẫn không hề phai nhạt.
Thỉnh thoảng tôi đi hai chặng xe bus ghé thăm Thầy và biếu Thầy khi thì tập thơ vừa xuất bản, khi thì đòn bánh tét hoặc trái cây vườn nhà... Thầy vui lắm!
Kỷ niệm 20/11 năm nay, tôi chưa kịp thăm Thầy, Thầy đã cùng anh NBS đến thăm tôi, mang tặng tôi hai hộp bánh và café túi lọc. So với các bạn, tôi là người hạnh phúc nhất!
Tôi không còn ba nhưng tôi vẫn có Thầy, người cha tinh thần thứ hai tôi mãi mãi tri ân!










16 tháng 11, 2018

THĂM ĐỒI CÚC CHIỀU THU








Chiều thu thăm đồi cúc
Liêu xiêu sợi nắng vàng
Nghĩ thân mình gỗ mục
Đời nhọc nhằn đa đoan     

Trông bốn bề lặng ngắt
Tự nhiên thấy chạnh lòng
Giữa vô thường được, mất
Rồi cũng là hư không

Hoàng hôn về giăng phủ
Trên nội cỏ ngàn cây
Đồi hoa chừng ủ rũ
Chim khản giọng gọi bầy

Vẫy tay chào đồi cúc
Bước từng bước thẫn thờ
Trăng mồng mười thổn thức
Mượn câu chữ đề thơ











15 tháng 11, 2018

THĂM NÚI CẤM













Đi tìm 
hai chữ bình yên

Bỏ buông sân hận 
ưu phiền bấy nay

Chợt nghe 
mắt lệ cay cay

Hạt từ bi nhặt 
giữa ngày chớm đông









14 tháng 11, 2018

BẤT CHỢT... THIÊN CẤM SƠN!








Bất chợt… Thiên Cấm Sơn
Đường quanh co uốn khúc
Mây trên đỉnh chập chờn
Gọi lao xao hẻm vực

Bất chợt… Thiên Cấm Sơn
Nhớ mùa thu năm trước
Bia đá khắc chẳng sờn
Thiên thu lời hẹn ước

Bất chợt... Thiên Cấm Sơn
Giữa thênh thang trời đất
Xóa tan hết nguồn cơn
Mọi sầu tư chất ngất

Bất chợt… Thiên Cấm Sơn
Thấy tâm an nhiên lạ
Ngại chi cuộc vuông tròn
Đầy gai chông sỏi đá

Bất chợt… Thiên Cấm Sơn
Vọng về câu chánh niệm
Hương sen gió nhẹ vờn
Chắp tay xin khấn nguyện













TỰA VẦN THƠ BUÔNG BỎ ƯU PHIỀN







Nhiều lúc buồn không thổ lộ cùng ai
Thơ với ta là tri âm tri kỉ
Buổi hoàng hôn ngồi bên nhau thủ thỉ
Cảm xúc về gọi giấy bút sẻ chia

Tội cho thơ nước mắt cứ đầm đìa
Đêm từng đêm ngọn đèn khuya hắt bóng
Mượn câu chữ trải nỗi niềm lắng đọng
Mùa qua mùa tưởng vọng mãi không vơi

Ta cùng thơ giong ruổi bốn phương trời
Đi để quên lời đãi bôi chán ngán
Đi để quên tình ảo hư đen trắng
Mong cuối đời tìm được phút an nhiên

Tựa vần thơ…
buông bỏ mọi ưu phiền!












10 tháng 11, 2018

KHÔNG CÓ ANH...







Không có anh chưa đông mà trở bấc
Trời mùa thu mây tím phủ giăng đầy
Nghe nỗi nhớ chợt ùa về quay quắt
Trên lối mòn áo mỏng xót xa bay

Không có anh chân lạc loài đếm bước
Phố núi buồn hàng liễu đứng chơ vơ
Đâu còn ai khen tóc dài óng mượt
Đâu còn ai vai tựa ngắm trăng mờ

Không có anh cung đàn như ai oán
Khúc tương tư thêm sầu não muộn phiền
Bên rèm thưa chong đèn ngồi đợi sáng
Bóng với hình lặng lẽ giấc cô miên

Không có anh tứ thơ trôi biền biệt
Phím lạnh lùng con chữ cũng băn khoăn
Tội giấy bút cứ nằm im thin thít
Không có anh lục bát chẳng thành vần…








09 tháng 11, 2018

PHÔI PHA







Sao tôi mãi buồn… sao cứ mãi xót xa?
Núi đã lở… sông bãi bờ khô cạn
Trước tình người đổi thay chán ngán
Trước phũ phàng đối mặt ảo hư

Buồn không tôi… khi nói tiếng tạ từ?
Bao tháng năm sẻ chia niềm cảm xúc
Một tứ thơ hay cũng thấy lòng thổn thức
Khúc tri âm ngỡ chẳng phai nhòa!

Cuộc vô thường nào tránh được phôi pha?
Cánh phù dung dưới nắng vàng khoe sắc
Đến hoàng hôn đã rũ sầu héo hắt
Trách làm gì lời đắng ngắt vô tâm!

Vẫn cô đơn bên ốc đảo âm thầm
Bóng với hình tháng ngày dài cam chịu
Tội thơ vần khắc khoải sầu nặng trĩu
Ngắm thu tàn… hờn dỗi ngọn đông phong!…







BẤT CHỢT








Bất chợt gặp nhau ở giữa cầu
Tưởng chừng trời đất vỡ mùa ngâu
Chao ôi!... Cảm xúc như tan chảy…
Mới đó mà nay bạc mái đầu!

Kỉ niệm ngày xưa bỗng kéo về
Mùa thu quyến rũ đắm cơn mê
Níu mây che phủ vùng hoang mạc
Mượn chiếc lá phong gởi nguyện thề

Nghiệt ngã cơn giông đổ xuống đời
Thuyền đành tách bến ngược xa xôi
Bao lâu biền biệt miền thăm thẳm
Lạc lõng hồn đau… mặn đắng lời!…

Thổn thức con tim bấy muộn phiền
Đâu còn mộng mị giấc thần tiên?
Giả vờ như chẳng hề quen biết
Đôi mắt quay nhanh giấu lệ viền!









08 tháng 11, 2018

NỤ CƯỜI MỘT THUỞ CÓ CÒN?









Nụ cười một thuở có còn chăng?
Hay đã bay xa tựa cánh bằng
Hoa cỏ tàn phai đêm bão táp
Mưa cuồng gió giật nhạt màu trăng

Đã từng rượu cạn nghĩa tình say
Con tạo đa đoan khéo sắp bày
Tứ hải bồi hồi câu hạnh ngộ
Thơ hòa men đắng ngại chi cay

Rồi tiếng từ ly thốt ngập ngừng
Nghẹn ngào mắt lệ khóc rưng rưng
Bàn tay run rẩy trao hơi ấm
Mơ phút tao phùng rộn bước chân












07 tháng 11, 2018

CA DAO KHÉP LẠI





Vội vàng chi
chẳng cài then
Giữa khuya
đẩy cửa mon men gió vào

Dở dang
khúc viết ca dao
Đợi chờ cảm xúc
trăng sao gọi về

Giật mình
nửa tỉnh nửa mê
Con chữ thảng thốt
bốn bề vắng tanh

Lặng im
gió nép sau mành
Ca dao khép lại
thôi đành ngẩn ngơ!










BIỀN BIỆT DẤU NGỰA HỒNG







Ngồi lặng lẽ bên hiên chiều nắng nhạt
Dấu ngựa hồng sao biền biệt gót chân?
Đã ước nguyện dù trải qua ghềnh thác
Bao nắng mưa sương gió chẳng ngại ngần

Lời của gió vọng về từ thăm thẳm
Có phải là tiền kiếp tận xa xôi?
Sao tự dưng mây đổi màu ảm đạm
Mảnh tình xưa vướng víu cuối chân trời

Góc vườn thơ đầy rêu phong giăng phủ
Bởi thời gian vần vũ quá vô tình
Ta nhớ lắm mùa thu nào rất cũ
Lòng hẹn lòng khi tóc hãy còn xanh

Ngựa ruổi rong trên quãng đường diệu vợi
Chắc giờ đây đã gối mỏi chân chùn?
Nơi quán vắng vẫn đêm ngày ngóng đợi
Bước tang bồng chìm khuất phía mông lung