Cảm xúc còn chăng trước con chữ vô hồn?
Khi sáng nay ghé ngang miền cổ tích
Vần thơ ai mây mờ che tối mịt
Nỗi bàng hoàng lay động cả con tim
Thời gian qua ta mải miết kiếm tìm
Niềm xao xuyến cuộn trào từng cung bậc
Hình bóng nào mơ hồ như lẩn khuất
Góc địa đàng trăn trở giấc mơ hoang
Nụ yêu thương nhặt giữa đống điêu tàn
Ta giữ lấy với tột cùng hạnh phúc
Tưởng con chữ rộn ràng bên giấy mực
Nào dè đâu tơ vướng ngập đầy vai
Ta ngỡ ngàng đứng trước mọi đổi thay
Đừng đổ lỗi tàn phai do trời đất
Biết vô thường… sao
mãi hoài u uất
Bởi tình người quá hờ hững vô tâm
Tội vần thơ tủi phận khóc âm thầm
Cơn hồng thủy đổ qua đời nghiệt ngã
Hãy khép lại mùa thu xưa rộn rã
Thôi vẫy tay từ giã khoảng trời buồn
Mặc kệ đời nắng hạn hoặc mưa tuôn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét