31 tháng 7, 2018

CÀ PHÊ VƯỜN CỔ TÍCH








Bên ly cà phê đen… không đá… ít đường
Ngồi một mình nơi góc vườn cổ tích
Tự dưng nỗi nhớ ùa về day dứt
Chuyện ngày xưa như thác lũ dâng trào

Đâu đó tiếng người từ khoảng vắng lao xao
Đã từ lâu ta cuộn mình trốn chạy
Tội thơ vần cứ âu sầu khắc khoải
Tháng ngày dài câm nín ngắm phôi phai

Sỏi đá vô tri nên chẳng biết u hoài
Còn riêng ta mãi quắt quay trăn trở
Tội con tim yếu mềm trước mưa cuồng bão dữ
Tàn cuộc rồi… đành giả bộ vô tâm!

Buổi sáng nay hình với bóng âm thầm
Nếm giọt đắng không còn ai san sẻ
Đường tương lai gập ghềnh nhiều dâu bể
Bước nhọc nhằn gai nhọn cứa thịt da











LỤC BÁT TRONG ĐÊM







Hình như tiếng vạc kêu sương
Làm tan vỡ mộng thiên đường giữa khuya
Không dưng nước mắt đầm đìa
Còn ai thơm thảo sẻ chia nhọc nhằn?

Vô tình cánh cửa mở toang
Bóng hình lẩn khuất ngổn ngang kiếm tìm
Chỉ là nhịp đập con tim
Chỉ là chao gợn cánh rèm bên song

Mượn câu thơ trải nỗi lòng
Đêm sao thăm thẳm mòn trông mỏi chờ
Tội vần lục bát ngẩn ngơ
Hình như tiếng vạc thẫn thờ kêu sương








30 tháng 7, 2018

TỰA








Đưa tay
níu
dải thiên hà

Ta nhỏ bé
trước bao la
đất trời

Hồn thơ
lãng đãng
ra khơi

Tựa 
ngàn tinh tú
cho vơi nỗi niềm











TƠ VƯƠNG







Chiều nghe gió tạt qua song cửa 
Chợt nhớ vô cùng thuở có nhau
Xuống phố áo dài như mọi bữa
Gót hài xinh xắn dễ yêu sao!

Con đường Lê Lợi thân quen quá!
Anh nắm tay em thật dịu dàng
Vài chiếc lá vàng bay lả tả
Đậu vào vai áo nét hiền ngoan

Đôi tà quấn lấy bước chân em
Rực rỡ hoàng hoa vải lụa mềm
Anh gọi em là công chúa nhỏ
Mỉm cười… em chỉ giống Lọ Lem!

Lật trang ký ức ngập yêu thương
Chợt thấy riêng em nỗi đoạn trường
Ốc đảo một mình sầu quạnh vắng
Mưa chiều nắng sớm mãi tơ vương











THẢ TAY







Tháp chuông
vời vợi trên cao

Níu hoài chẳng tới
hư hao cuộc tình

Chong đèn
ngồi ngắm vô minh

Duyên tàn
phận mỏng
thôi đành thả tay!









THẢ VỘI CÂU THƠ








Ta nào hờn giận
chi ai

Bãi sông nước cạn
đò hoài ngẩn ngơ

Chạnh lòng
thả vội câu thơ

Tội con cá quẫy
giữa bờ cỏ lau











22 tháng 7, 2018

SỢI NẮNG CHIỀU HOANG








Chiều hoang sợi nắng lạc loài
Bâng khuâng rơi rụng bờ vai khóc thầm
Nỡ nào xóa sạch trăm năm
Ngồi ôm một phiến tình câm não nề?

Chớm thu sao lạnh tái tê
Nhạt nhòa bóng nắng ê chề sắc hoa?
Đâu rồi nồng ấm khúc ca
Điệu Nam Ai ấy mặn mà… còn đâu?

Chiều hoang sợi nắng u sầu
Liêu xiêu chiếc bóng giữa màu phù vân
Chợt nghe hồn phách bần thần
Tội câu thơ mãi lạc vần thất niêm!











20 tháng 7, 2018

CÔ ĐƠN PHỐ NÚI








Lang thang miền phố núi
Nắng hạ đã phai hồng
Mắt cứ mãi vời trông
Góc trời xa thăm thẳm

Nhớ vòng tay nồng ấm
Nhớ lời ru êm đềm
Đã từng đêm từng đêm
Ru em vào giấc ngủ

Phố núi chiều ủ rũ
Em một mình cô đơn
Nghe chất ngất tủi hờn
Nước mắt tuôn mằn mặn

Cũng tại tình lận đận
Hai đứa hai tinh cầu
Giờ hoàng hôn ngả màu
Đâu bờ vai dựa dẫm?

Tiếng thông reo văng vẳng
Ngỡ yêu thương gọi về
Trời lạnh buốt tái tê
Sương phủ đầy vai áo

Lòng em tràn tâm bão
Con dốc nhuộm gam buồn
Vấp phải sợi tơ vương
Lạc loài bàn chân bước











19 tháng 7, 2018

MỘT MÌNH







Lặng lẽ bóng!
Lặng lẽ hình!
Một mình lặng lẽ
giữa nghìn bon chen

Một mình
khép cửa cài then
Lạ xa
hai mặt trắng đen cuộc đời

Một mình!
Chỉ một mình tôi!
Tựa câu thiền định
cho vơi não phiền










18 tháng 7, 2018

NHỚ MỘT THỜI ĐÃ XA








Đêm đã khuya ghê lắm
Giấc ngủ vẫn chưa về
Lời thơ ai nồng ấm
Che bớt phần tái tê

Nhớ ngày xưa xa lắc
Đất hội ngộ cùng Trời
Tiếng tơ đồng dìu dặt
Để hồn phách chơi vơi

Lầu hoa vui rộn rã
Đầy ắp tiếng nói cười
Mắt nhìn xao xuyến lạ
Hạnh phúc chừng lên ngôi

Trao cho nhau cảm xúc
Chuỗi thần tiên tháng ngày
Mặc chênh vênh mép vực
Mặc biển đời đắng cay

Trăm năm tình cổ tích
Chẳng làm sao xóa nhòa
Giữa đêm trường tĩnh mịch
Nhớ một thời đã xa…







16 tháng 7, 2018

TỰ TÌNH THÁNG BẢY







Tháng bảy trăng buồn như huyền thoại
Dòng sông Ngân khuất nẻo chân trời
Để Ngưu Chức lạc miền hoang hoải
Ngược thiên hà tìm kiếm xa xôi

Tháng bảy mây sầu như cổ tích
Sợi tơ vương bỗng chốc nhạt nhòa
Hoàng hôn xuống khói sương mờ mịt
Bước ngập ngừng vấp phải cỏ hoa

Tháng bảy đêm dài như vô tận
Dòng sông khuya sóng nhẹ vỗ bờ
Giọt lệ nào khóc tình lận đận
Giấy mực nhòe ướt cả trang thơ











15 tháng 7, 2018

CHẠM TAY VÀO THÁNG BẢY








Chạm tay vào tháng bảy
Phượng thổn thức tạ từ
Cánh hồng rơi vương vãi
Thảm cỏ nhuốm sầu tư

Chạm tay vào tháng bảy
Ve nín lặng thẫn thờ
Để lại niềm tê tái
Giăng bủa đầy trang thơ

Chạm tay vào tháng bảy
Vườn ngập mảng rong rêu
Cỏ lau như khắc khoải
Nghiêng ngả dưới nắng chiều

Chạm tay vào tháng bảy
Chim sổ lồng vút bay
Về khung trời xa ngái
Lòng chợt tràn đắng cay

Chạm tay vào tháng bảy
Cho lạc mất nụ cười
Hỏi nơi miền hoang hoải
Có ai nhặt giùm tôi?







ĐÓA THẠCH THẢO MỎNG MANH







Trời Sài Gòn sáng chủ nhật buồn hiu
Trận áp thấp vừa kéo về bất chợt
Mây vần vũ tựa ngàn cơn bão rớt
Em một mình áo mỏng buốt tái tê

Con đường Nguyễn Du dài đến lê thê
Hai hàng cây lá xạc xào trước gió
Chiếc dù tím che không đầy nỗi nhớ
Nước mắt buồn òa vỡ giọt rưng rưng

Tuổi học trò mười tám lắm bâng khuâng
Em mỏng manh giống loài hoa thạch thảo
Sao người nỡ dắt em vào mộng ảo
Để suốt ngày chìm đắm giữa thực hư

Rồi vô tình bỏ em bước bơ vơ
Phía ngã tư em thẫn thờ mong ngóng
Mưa mù mịt khiến lòng em dậy sóng
Phút lạc loài tóc rối xót xa bay…







14 tháng 7, 2018

LẶNG LẼ THU VỀ







Vườn xưa lau lách ngổn ngang
Đứng giữa điêu tàn hồn phách ngẩn ngơ
Còn ai đâu để mong chờ
Cung đàn lạc nhịp tứ thơ nhạt nhòa

Tội vần lục bát xót xa
Trầm tư… nuối tiếc ngọc ngà phôi phai
Chim khuyên cất giọng u hoài
Ngó Nam trông Bắc tháng ngày hắt hiu

Vườn xưa hoa cỏ tiêu điều
Thôi xin từ tạ cuối chiều lãng du
Lối qua vướng víu sương mù
Mới hay lặng lẽ mùa thu đã về










13 tháng 7, 2018

RÉO RẮT KHÚC TÌNH CA








Chẳng có gì để ta phải luyến lưu
Chuyện ngày xưa giờ đã thành dĩ vãng
Mảng rong rêu nhạt nhòa theo năm tháng
Chút khói sương lãng đãng tận góc trời

Chẳng có gì để ta phải chơi vơi
Cuộc hội ngộ mùa thu nào vội vã
Rồi cũng như chiếc lá vàng lả tả
Cuốn trôi theo buồn bã trận mưa chiều

Chẳng có gì để ta phải liêu xiêu
Câu chữ ấy giờ nghe chừng xa lạ
Đâu phải lời thơ mượt mà êm ả
Phai tàn rồi… nắng hạ cũng chao nghiêng

Chẳng có gì để ta phải ưu phiền
Đứng lên đi ngoài kia hương ngào ngạt
Đóa yêu thương dịu dàng lên tiếng hát
Khúc tình ca réo rắt đến nao lòng












12 tháng 7, 2018

CÓ NHỮNG LÚC...







Có những lúc thấy lòng như bỏng rát
Khi ngoài kia bão cát đổ ngang trời
Cơn tàn phá cuốn phăng từ sa mạc
Đến tận cùng miền bát ngát trùng khơi

Có những lúc thấy lòng như quặn thắt
Nhìn thiên hà dằng dặc phía trên cao
Hỏi tinh tú có bao giờ se sắt
Trước phong ba quay quắt lệ dâng trào

Có những lúc thấy lòng như lịm chết
Khi bốn bề càn quét bởi cuồng phong
Cả đất trời đắm chìm trong mù mịt
Nỗi đau thương giằng xé mãi chất chồng

Có những lúc thấy lòng như hụt hẫng
Cuộc vô thường nhiều biến chuyển đổi thay
Buồn làm gì khi đời đầy huyễn mộng?
Khóc làm chi khi thơ vận lạc loài?












11 tháng 7, 2018

TÔI RU TÔI NGỦ







Tôi ru tôi ngủ
Giữa đêm hạ buồn
Ngoài kia thác lũ
Trong này mưa tuôn

Tôi ru tôi ngủ
Bờ vai lạc loài
Tóc sầu ủ rũ
Bạc kiếp trần ai

Tôi ru tôi ngủ
Trăng ghé bên thềm
Thương người cô lữ
Gởi giấc mơ êm

Tôi ru tôi ngủ
Khúc hát tự tình
Ca dao ngày cũ
Chìm vào vô minh

Tôi ru tôi ngủ
Tiếng lòng ngân nga 
Sầu đau quá khứ
Trôi tận thiên hà 






KHÉP MẮT CHỜ GIẤC NGỦ







Khép mắt chờ giấc ngủ
Sao biền biệt chẳng về?
Lội ngược miền quá khứ
Biết bao lần tỉnh mê?

Con tim gầy quặn thắt
Khờ khạo đến tận cùng
Lạc vũng lầy se sắt
Đắm chìm khoảng mông lung

Chợt nghe lòng tiếc nuối
Vườn cổ tích điêu tàn
Tháng ngày dài hờn tủi
Thơ não nề than van

Khép mắt chờ giấc ngủ
Tôi ru tôi ngọt lời
Ca dao nồng ấp ủ
Thuở ngọc ngà đưa nôi








09 tháng 7, 2018

CHIỀU QUA NGỠ NGÀNG








Chiều nương sợi khói
Thả hồn đi hoang
Thấy trong tro bụi
Hình nhân võ vàng

Chiều nương ngọn gió
Thả hồn phiêu du
Thấy trăng vò võ
Trướng gấm ngục tù

Chiều nương chiếc lá
Thả hồn nhẹ rơi
Thấy dòng sông lạ
Khóc bên góc trời

Chiều nương khúc hát
Thả hồn chơi vơi
Thấy buồn chất ngất
Tơ vương rối bời

Nỗi niềm ray rứt
Thơ vận đa đoan
Cho lòng thổn thức
Chiều qua ngỡ ngàng







07 tháng 7, 2018

KHÉP LẠI MÙA THU XƯA RỘN RÃ








Cảm xúc còn chăng trước con chữ vô hồn?
Khi sáng nay ghé ngang miền cổ tích
Vần thơ ai mây mờ che tối mịt
Nỗi bàng hoàng lay động cả con tim

Thời gian qua ta mải miết kiếm tìm
Niềm xao xuyến cuộn trào từng cung bậc
Hình bóng nào mơ hồ như lẩn khuất
Góc địa đàng trăn trở giấc mơ hoang

Nụ yêu thương nhặt giữa đống điêu tàn
Ta giữ lấy với tột cùng hạnh phúc
Tưởng con chữ rộn ràng bên giấy mực
Nào dè đâu tơ vướng ngập đầy vai

Ta ngỡ ngàng đứng trước mọi đổi thay
Đừng đổ lỗi tàn phai do trời đất
Biết vô thường…  sao mãi hoài u uất
Bởi tình người quá hờ hững vô tâm

Tội vần thơ tủi phận khóc âm thầm
Cơn hồng thủy đổ qua đời nghiệt ngã
Hãy khép lại mùa thu xưa rộn rã
Thôi vẫy tay từ giã khoảng trời buồn

Mặc kệ đời nắng hạn hoặc mưa tuôn!











06 tháng 7, 2018

GIEO CHI LỤC BÁT CƠ CẦU






Người say tôi có tỉnh đâu
Rượu nồng chưa nhấp cũng sầu lao đao
Gieo chi lục bát cơ cầu
Ngỡ ngàng sáu tám niềm đau gọi về

Thơ vần chìm đắm cơn mê
Vướng ngàn tơ rối tái tê cõi lòng
Bốn mùa chỉ một tiết đông
Cô đơn ốc đảo lạnh lùng vào ra

Bờ vai giờ đã thật xa
Một mình tôi với khúc ca lạc loài
Hỡi người…người hỡi có hay
Nỗi buồn chất ngất tháng ngày lặng câm

Tàn phai một ánh trăng rằm
Đêm dài giấu mặt âm thầm thở than
Tội tình chiếc lá võ vàng
Ngồi ôm cổ tích mơ màng trăm năm











04 tháng 7, 2018

BÊN ỐC ĐẢO ÂM THẦM







Đã từng buồn lay động cả càn khôn
Đất và trời nhìn nhau trong thổn thức
Muốn gởi gắm lời suy tư day dứt
Nhưng rừng vây núi chắn mọi cung đường

Muốn hét lên cho cạn nước đại dương
Giữa bến bờ chẳng còn gì ngăn cách
Con dã tràng thôi không tìm góc khuất
Giấu che đi nỗi tủi phận khôn cùng

Muốn thét gào cho trái đất nổ tung
Để thơ vần đừng nghẹn ngào cay đắng
Cho đôi mắt long lanh vơi vị mặn
Khúc nhạc tình réo rắt điệu du dương

Chẳng làm sao xóa hết nỗi chán chường
Trận hồng thủy cuốn phăng bao trầm tích
Hoài niệm xưa lạc nơi miền ký ức
Ta đi tìm ròng rã suốt bao năm

Buổi hoàng hôn bên ốc đảo âm thầm…











CHIM HÓT GỌI AI?







Chim ơi, chim hót gọi ai?
Hót mãi hót hoài… người vẫn bặt tăm!
Mùa thu đã khép âm thầm
Sáng… hơi gió bấc lạnh căm khoảng trời

Chim giờ cất giọng à ơi
Khúc hát ru hời… chẳng thấy người đâu!
Xa xăm tận nẻo giang đầu
Hỏi người sao để mùa ngâu lạc loài?

Chim sầu gọi tiếng bi ai
Gọi mãi gọi hoài… mắt ướt buồn thiu
Bên thềm bóng lẻ cô liêu
Thủy chung nắng sớm mưa chiều đợi trông








01 tháng 7, 2018

GỞI








Nắng hạ vàng rực rỡ
Ngồi cùng tách cà phê
Chợt nghe lòng òa vỡ
Bao ngổn ngang tìm về

Nhìn rưng rưng giọt đắng
Sóng sánh màu nhớ nhung
Bên tai còn văng vẳng
Lời thơ ai ấm nồng

Tách cà phê sẻ nửa
Ta uống cạn sáng này
Còn đây phần đã hứa
Gởi người cùng men say








CHUYỆN TÌNH MIỀN ĐẤT MỚI







Anh… trai xứ Hà Tĩnh
Em… gái miệt Hậu Giang
Gặp nhau chiều nắng tàn
Trời Thuận An vào hạ

Tiếng còi tầm vang lên giục giã
Xe nối đuôi nhau thẳng tắp thành hàng
Vẫn còn đây le lói chút nắng vàng
Mơn trớn vai em…ửng hồng đôi má thắm

Từ đâu mây kéo về ảm đạm
Rồi không dưng cùng ghé quán ven đường
Sợi tơ lòng réo rắt chữ vấn vương
Gởi trao nhau tia nhìn trìu mến

Chẳng lẽ khu công nghiệp Việt - Sing là bờ bến
Nối hai miền vời vợi cách xa?
Cô công nhân gốm sứ thật thà
Làm bạn với anh kỹ thuật viên năng nỗ

Vẫn chờ nhau mỗi sáng mai giữa ồn ào xe cộ
Vẫn đợi nhau trên giao lộ lúc chiều về
Động viên nhau đem sức trẻ tràn trề
Xây cuộc sống huy hoàng miền đất mới

Chuyện con tim đâu có gì phải vội
Tương lai chừng gần lắm chẳng xa xôi
Đất Thuận An ấm áp tình người
Vùng cây trái rất nhiều lời ca tụng

Chiếc cọ trong tay không còn lúng túng
Nét vẽ nhẹ nhàng phượng múa rồng bay
Sản phẩm làm ra đẹp mãi tháng ngày
Cô thợ gốm thổi hồn vào sứ Việt

Cập nhật thông tin nâng tầm hiểu biết
Ngôn ngữ lập trình mải miết dựng xây
Anh kỹ thuật viên chìm bởi trùng vây
Cũng có lúc lỡ quên lời hò hẹn

Bên dòng sông xanh vai kề vai âu yếm
Góp nụ cười cho hy vọng đơm hoa
Đôi tình nhân trong buổi chiều tà
Thật hạnh phúc giữa dòng đời tất bật