Qua đèo Cù Mông trời ngả hoàng hôn
Mây xuống thấp thẫn thờ đưa tay níu
Màn khói sương lẫn nắng vàng dìu dịu
Tự dưng lòng nghe thanh thản bình yên
Bao lâu rồi cứ day dứt triền miên
Cơn giông bão quay cuồng trong sân hận
Để câu thơ hoài thở than tủi phận
Tháng ngày buồn nước mắt mặn bờ môi
Nỗi khổ đau một thuở đã xa rồi
Chợt nhận ra giữa dòng đời vạn biến
Cuộc vô thường đâu có gì lay chuyển
Chữ sắc không không sắc chẳng phai nhòa
Tâm nhẹ nhàng bên núi thẳm ngân nga…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét