Đã qua rồi cơn thịnh
nộ cuồng phong
Nhìn quẩn quanh đất trời như chao đảo
Ta thảng thốt thấy tay mình rướm máu
Giữa bốn bề rình rập mối hiểm nguy
Thành quách xưa đổ nát chẳng còn gì
Thôi giã biệt những tình người nông cạn
Tiếng đãi bôi nghe tột cùng chán ngán
Ta trở về ốc đảo ngắm nhạt phai
Hãy dửng dưng dù chân bước lạc loài
Cắn chặt răng đừng u hoài nuối tiếc
Mặc thiên hạ cố mày đưa mắt liếc
Lòng dặn lòng quên nghiệt ngã đắng cay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét